Lão ta lớn tiếng quở trách: "Ngay cả trước Phật cũng không thể tĩnh tâm, còn ra thể thống gì nữa. Hôm nay các ngươi cứ ở đây đứng tấn đến tối, xem các ngươi còn dám làm càn nữa không."
Khương Trúc cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Trong Phật đường có quỷ hỏa."
Trưởng lão Thông Trần nghe vậy càng thêm tức giận.
"Vớ vẩn! Làm gì có quỷ hỏa nào dám xuất hiện trước Phật? Hơn nữa, ta làm gì trông thấy lửa gì? Ta chỉ thấy các ngươi ham chơi mà thôi."
Trưởng lão Thông Trần thực sự rất tức giận, các đệ tử không ai dám phản bác.
Cả đám chỉ biết nâng thùng nước lên, gồng mình đứng tấn suốt cả ngày.
Đến bữa tối, hai chân của các đệ tử đều run lẩy bẩy, chỉ có thể dìu nhau mà đi.
"Sư muội, muội còn đi được không?"
"Được." Khương Trúc nghiến răng.
"Thật sao?"
Mấy người Huyền Tịch nhìn đôi chân đang không ngừng rung chuyển như đang đạp máy khâu của nàng, tỏ vẻ nghi ngờ.
Để chứng minh mình thực sự có thể, Khương Trúc kéo hai chân bước một bước dài về phía trước.
Kết quả vì chân không còn sức nên cơ thể nàng loạng choạng ngã sang hai bên.
Mấy người Huyền Tịch sợ hãi, vội vàng đưa tay ra chuẩn bị đỡ lấy nàng.
May mắn thay, nhờ vào kỹ năng vũ đạo đường phố điêu luyện, Khương Trúc đã nhanh chóng dùng tay chống xuống đất, khéo léo lộn một vòng, không bị thương nhưng lại quay về vị trí ban đầu.
"..."
Cả bốn người im lặng nhìn nhau.
Huyền Tịch đưa tay xoa trán, bất lực nói: "Thôi, để bọn ta giúp muội vậy."
Khương Trúc ngượng ngùng: "Không cần đâu... Ối trời!"
Chưa kịp nói xong, Khương Trúc bỗng thấy cơ thể mình bị nhấc bổng lên.
Huyền Tịch nâng chân nàng, Thiền Tâm nâng vai nàng, còn Minh Huệ thì dùng đỉnh đầu đỡ lấy eo nàng.
"Có gì không tốt chứ, xông lên!"
Bốn người với tư thế kỳ quái lao về phía thực đường.
Khương Trúc choáng váng suốt quãng đường, bị xóc lên xóc xuống khiến nàng muốn nôn.
Tình cảnh ấy chẳng khác gì cảnh sinh viên y khoa thời hiện đại khiêng bệnh nhân chạy thục mạng.
Chẳng bao lâu sau đã đến thực đường, bốn người đặt Khương Trúc lên ghế như chăm sóc người tàn tật.
Lúc này, Khương Trúc không chỉ có chân tay bủn rủn mà eo và cổ cũng đau nhức không chịu nổi.
Không ngoài dự đoán, sắp tàn phế rồi.
"May mà có các huynh giúp đỡ, không thì cuộc sống của ta chắc sẽ trôi qua quá dễ dàng mất." Sau một hồi nghỉ ngơi, Khương Trúc nửa cười nửa mếu nói.
Thiền Tâm muốn an ủi nàng, bèn ngẩng đầu lên nghiêm túc nói: "Nếm trải trong gian khổ."
Khương Trúc uể oải tiếp lời: "Lòng càng thêm bực."
Thiền Tâm: "..."
Huyền Tịch: "..."
Minh Huệ: "..."
"Ôi trời, tiểu sư muội à, muội hãy lạc quan lên chút đi. Những ngày tháng gian khổ sau này còn nhiều lắm, muội cứ coi như là tập thích nghi trước đi."
"Đừng quan tâm đến những chuyện đó nữa, đã đến thực đường rồi còn không mau tĩnh tâm lại."
Ba người an ủi xong cũng chẳng quan tâm xem nàng có nghĩ thông suốt hay không, đều chạy đi giành cơm.
Khóe miệng Khương Trúc giật giật.
Tốt thật, ai cũng thảm hại như nhau.
Ba người thay phiên nhau lấy cho nàng ba bát cơm lớn và ba đĩa rau, bày ngay ngắn trước mặt nàng.
Bốn người ăn cơm trong im lặng, không nói một lời.
Ăn xong, cả ba lại nâng Khương Trúc lên và đưa nàng về phòng, họ còn chu đáo giúp nàng lấy nước để sẵn trong phòng, rồi đưa cho nàng một ít dược cao và đan dược.
Khương Trúc run rẩy hai chân, phải tốn không ít sức lực mới có thể tự mình vệ sinh xong.
Nằm xuống giường, chỉ một lát sau nàng đã chìm vào giấc ngủ.
Trong bóng tối, một đốm lửa vàng nhỏ bỗng nhiên xuất hiện từ người nàng, nhảy nhót vài cái, rồi lại nhanh chóng biến mất không dấu vết