"Những năm trước, Vạn Phật Tông chúng ta thiếu đi sức sống, nên ta cho rằng Vạn Phật Tông của bây giờ mới thật sự là dáng vẻ mà một tông môn nên có.”
Đạo Ngộ lại chắp tay về phía các trưởng lão: "Hơn nữa, tuy bọn họ gây ra chút rắc rối nhưng cũng chưa đến mức đại họa, đã bị phạt rồi, thái độ cũng đã đúng đắn, sao cứ phải ba ngày hai bữa lại chạy đến trước mặt tông chủ?"
"Về việc tu Phật có thành chính quả hay không, điều này càng là chuyện hoang đường. Linh căn của Tiểu Trúc đúng là không mấy ấn tượng, nhưng Phật tu chúng ta chỉ nhìn vào linh căn từ bao giờ vậy?"
Các trưởng lão nhìn nhau gật đầu, rõ ràng đều rất đồng tình.
Ba ngày hai bữa lại đuổi đệ tử ra ngoài, không chỉ làm lạnh lòng đệ tử mà cả tông môn cũng trở nên bất an.
Tông chủ thấy các trưởng lão đều gật đầu liền quay sang hỏi bên kia: "Trưởng lão Đạo Ngộ nói như vậy, trưởng lão Thông Trần có đồng ý không?"
Đến mức này, trưởng lão Thông Trần cũng không còn gì để phản bác, chỉ đành đáp lại một câu là đã biết.
Cả hai đều là sư huynh đệ cùng một tông, tông chủ cũng không muốn làm tổn thương tình cảm lẫn nhau, huống chi tính cách của Thông Trần chỉ là có hơi thẳng thắn chút chứ không có ý xấu.
Tông chủ liền an ủi hỏi một câu: "Hôm qua vì sao đệ tử lại gây rối trong Phật đường?"
Trưởng lão Thông Trần chắp tay đáp: "Đệ tử nói trong điện có quỷ hỏa nhưng ta đã kiểm tra kỹ lưỡng, không có bất kỳ khí tức nào khác. Chắc là chỉ để đùa giỡn, cùng nhau diễn một vở kịch thôi."
Một trưởng lão nghi ngờ hỏi: "Liệu có phải thật sự có thứ gì đó đã trốn đi khi ngươi đến không?"
Dù sao thì khả năng tất cả đệ tử cùng nhau diễn kịch cũng quá nhỏ.
"Các ngươi không tin vào bản lĩnh của ta sao?"
Đối mặt với nghi vấn của Thông Trần, vị trưởng lão kia lập tức không nói được gì.
Ai cũng biết trưởng lão Thông Trần có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, còn luyện được Phật Kim Đồng, không gì có thể trốn khỏi đôi mắt của lão ta.
Phật Kim Đồng…
Đúng rồi, Phật Kim Đồng!
Đạo Ngộ bỗng nhiên lóe lên một ý tưởng.
Phật Tiền, quỷ hỏa, nhập định, Luyện Khí kỳ.
Đây chẳng phải là…
Đạo Ngộ nhanh chóng dập tắt sự phấn khích trong lòng, quyết định sẽ quan sát thêm một thời gian, tránh để xảy ra sự nhầm lẫn lớn, để cái tên Thông Trần keo kiệt kia bắt được nhược điểm mà châm chọc lão.
Tông chủ và các vị trưởng lão vẫn đang im lặng.
Mặc dù Thông Trần có phần cứng nhắc nhưng con người lại ngay thẳng, không coi thường sự thật nên lời nói của lão ta vẫn rất đáng tin.
"Thật là kỳ quái, các đệ tử khác thì thôi nhưng từ trước đến nay Thiền Tâm rất giữ quy củ mà."
Chẳng lẽ bọn họ thật sự cùng nhau diễn kịch để vui đùa ư?
Trưởng lão Thông Trần cúi đầu không nói gì nhưng trong lòng lại kiên định với ý nghĩ của mình.
Với cái tính cách ồn ào của Khương Trúc, Thiền Tâm đi theo nàng náo loạn thì có gì khó tin, ngay cả Tam Thanh cũng có thể bị nàng dẫn dắt lệch lạc.
"Thôi, cũng không phải chuyện gì lớn, cũng đã nhận phạt, sau này chắc sẽ không dám nữa."
Thấy tông chủ có ý định rời đi, các trưởng lão lập tức đứng dậy, chắp tay cáo từ.
Ra khỏi cửa, Đạo Ngộ ngẩng cao đầu ưỡn n.g.ự.c đi đến trước mặt Thông Trần: "Thân phận đệ tử thân truyền của Tiểu Trúc đã điều chắc chắn, ngươi đừng mong thay đổi."
Trưởng lão Thông Trần liếc lão một cái: "Vạn Phật Tông ta thiên tài nhiều vô số, thêm một đứa phế vật truyền nhân cũng không sao, chỉ cần con bé không ảnh hưởng đến việc tu hành của các đệ tử khác là tốt rồi."
Nói xong liền phẩy tay áo rời đi.
Đạo Ngộ ở phía sau bắt chước giọng điệu và biểu cảm của lão ta.
Chờ đến khi Tiểu Trúc thể hiện tài năng của mình, xem ngươi có hối hận mà tự cho mình một cái tát hay không!