Sau một giấc ngủ ngon lành trong phòng, ngày hôm sau, Khương Trúc cùng mấy đệ tử khác cùng nhau đến Phật đường nhập định và ngồi thiền.
Thấy vậy, trưởng lão Thông Trần nhíu chặt mày, lớn tiếng quát: "Ai cho các ngươi rời khỏi Phật đường?"
Huyền Tịch vênh mặt, thản nhiên đáp: "Trưởng lão Thông Trần, chẳng phải người đã nói khi nào chúng ta xâu hết chuỗi Phật châu thì có thể rời đi sao? Chúng ta đã xâu xong rồi, tất nhiên là có thể đi."
Trưởng lão Thông Trần liếc nhìn ba người, cảnh cáo: "Các ngươi chắc chắn đã xâu xong từng hạt một, không sót một hạt nào?"
Mười vạn hạt Phật châu, dù có mười người cũng không thể xâu hết trong hai ngày.
Khương Trúc mỉm cười: "Đương nhiên rồi, trưởng lão có thể kiểm tra."
Thấy mấy người họ cứng đầu cứng cổ, Thông Trần sa sầm mặt, không cho họ cơ hội nhận lỗi nữa.
Lão ta chắp hai tay niệm thầm một đoạn kinh văn, chỉ thấy chuỗi Phật châu treo trên dải lụa bỗng phát ra ánh sáng vàng.
Một lúc sau, trưởng lão Thông Trần kinh ngạc nhìn ba người đang mỉm cười tủm tỉm.
"Sao rồi trưởng lão, có phải đủ mười vạn viên Phật châu không?" Minh Huệ che miệng cười trộm.
Trưởng lão Thông Trần liếc nhìn bọn họ, rồi lại trở về vẻ mặt lạnh lùng, phẩy tay áo nói với giọng lãnh đạm: "Các ngươi đã chịu phạt xong rồi thì an tâm luyện công tu hành, đừng làm trò cười nữa, kẻo làm mất mặt đệ tử thân truyền."
Mấy người Minh Huệ nhìn nhau mỉm cười.
Sau đó, họ cùng nhắm mắt nhập định như những đệ tử khác.
Không biết đã qua bao lâu, Khương Trúc chỉ cảm thấy toàn thân như được tắm trong ánh nắng ấm áp, dường như có tia sáng vàng rực rọi lên thân mình. Rồi nhiệt độ ngày càng nóng hơn, nóng đến mức bỏng rát.
Minh Huệ vốn vẫn chưa thể nhập định, cúi đầu tò mò ghé bên tai nàng hỏi nhỏ: "Tiểu sư muội, muội có thấy nóng không?"
Khương Trúc cẩn thận mở một mắt, sau khi không tìm thấy bóng dáng của trưởng lão Thông Trần, nàng trả lời: "Hơi hơi."
Minh Huệ chỉ vào tay áo của nàng, nói nhỏ: "Người muội đang bốc hỏa kìa."
"?"
Khương Trúc lập tức nhảy dựng lên, hoảng sợ tột độ, vỗ loạn xạ vào tay áo.
Tuy nhiên ngọn lửa vàng đó, dù nàng có cố gắng thế nào cũng không thể dập tắt, thậm chí còn có dấu hiệu lan rộng.
Khương Trúc lăn lộn trên mặt đất, các đệ tử khác đang nhập định cũng mở mắt, né tránh khắp nơi, sợ bị ngọn lửa kỳ lạ đó bén vào.
"Mau đi lấy nước!" Thiền Tâm hét lớn.
Các đệ tử khác lập tức chạy ra ngoài tìm nước.
Trưởng lão Thông Trần vừa bước vào Phật đường đã thấy cảnh tượng này:
Huyền Tịch và các sư huynh đệ đang dùng y phục vừa cởi ra để dập lửa, Khương Trúc lăn lộn trên sàn, còn có đệ tử liên tục hắt nước lên người nàng.
Cả Phật đường hỗn loạn như một nồi cháo.
"Ở kia kìa, đập nhanh..."
Cuối cùng ngọn lửa kia cũng rời khỏi người Khương Trúc, rồi tiếp tục chạy toán loạn trong Phật đường. Một đám đệ tử đuổi theo nó, vừa đập vừa hắt nước.
Minh Huệ chỉ vào cửa, hét lớn: "Ở đằng kia, hắt nước mau!"
Trưởng lão Thông Trần vừa định giơ tay quát bọn họ thì một chậu nước hắt thẳng vào mặt lão ta.
"Tí tách tí tách —"
Cả Phật đường lập tức chìm vào yên lặng.
Khương Trúc và Minh Huệ lặng lẽ trốn ra sau lưng Huyền Tịch, còn các đệ tử cầm thau nước đều giấu tay ra sau lưng.
Trưởng lão Thông Trần siết chặt nắm tay, gân xanh nổi lên, giận dữ quát lớn: "Tất cả các ngươi mau cút ra ngoài tập đứng tấn cho ta!"
*
Dưới ánh mặt trời chói chang, một đám đệ tử đang tập tấn trên sân luyện võ, trong tay mỗi người đều cầm một thùng nước.
Mồ hôi chảy dài từ trán xuống đất, rồi nhanh chóng biến mất.
"Ngọn lửa nhỏ đó đúng là đáng ghét y như Đại Hoàng vậy!" Minh Huệ nghiến răng nói.
Khương Trúc nghiến răng, mặt mày nhăn nhó: "Đúng vậy, ngọn lửa c.h.ế.t tiệt đó đi đâu rồi? Vừa nãy rõ ràng còn ở trong Phật đường mà."
"Nó còn biết lấn yếu sợ mạnh! Gặp trưởng lão Thông Trần là biến mất ngay!" Huyền Tịch nghĩ lại mà thấy ức chế.
"Nhưng may là lần này không chỉ chúng ta bị phạt mà tất cả mọi người đều bị phạt. Hí hí."
Các đệ tử khác: "..."
Thiền Tâm: "..."
"Đừng nói nữa, trưởng lão Thông Trần lại đến rồi."
Cách đó không xa, trưởng lão Thông Trần đã thay một bộ y phục khác, mặt mày hầm hầm tiến đến trước mặt mọi người.