3


 

Người xung quanh yên lặng nhìn Mặc Hoa Tình bắt đầu khóc lóc và rút thanh kiếm của binh lính đằng sau, trước ánh mắt thế nhân nàng tự kết liễu sinh mạng của bản thân bằng khứa đứt vùng cổ, thoáng chốc máu tươi phun trào như mưa.


 

Có lẽ đây là kết thúc mấy năm đánh cược chân thành đổi lấy tình cảm cũng đặt dấu chấm hết cho đứa trẻ mang trong bụng, việc hôm nay dùng nửa đời để yêu thương kẻ khác thì nàng hối hận nhất đã kéo theo sinh mệnh vô tội gánh chịu hậu quả cùng mình.


 

Chốn Hoàng Tuyền giá rét như vậy phải ôm con thật chặt không hai mẫu tử bọn họ sẽ lạnh cóng…


 

Mặc Hoa Tình buông kiếm mà nâng hai tay vòng quanh chiếc bụng nhỏ khoảnh khắc nàng ngã xuống sàn bỗng được người đỡ lấy, đó là tân hậu  chạy lại ngồi bệt khóc nấc vẻ mặt bi ai bảo: “Muội thật ngốc! Muội nghĩ bổn cung để muội chết sao, nằm mơ!”


 

Tiếp đến đối phương hô gọi cung nhân và thái y cứu người, lúc đem Mặc Hoa Tình đi tân hậu không quên để lời đe dọa Tam Vương Gia: “Nếu lần này vẫn âm dương cách biệt, bổn cung nhất định giết người!”


 

Ánh mắt tân hậu sắc bén khác thường chẳng giống vừa nãy khiến Tam Vương Gia kinh ngạc tuy nhiên tới cuối hắn chỉ nhìn bóng dáng Mặc Hoa Tình biến mất.


 

Chết không đáng sợ bằng thấy thê tử chờ mình ở dưới âm tào địa phủ, vốn cứ nghĩ nàng sẽ lựa chọn bình yên sống tiếp chứ đâu phải tự sát…


 

Hắn thật sự chẳng xứng đáng để nàng phải theo đuổi hy sinh nhiều đến thế.


 


 

Cuối cùng thì Mặc Hoa Tình được Thái y cứu sống nhưng sau khi tỉnh lại luôn tìm cách tự sát, tân hậu khuyên nhủ đủ đường cũng không thay đổi nên đành sai người trông chừng.


 

Phần Mặc Hoa Tình chẳng hề ăn uống chỉ yêu cầu gặp Tam Vương Gia, tân hậu giằng co suy xét xong đành chấp thuận cho hai người chạm mặt song để thuộc hạ quan sát.


 

Tam Vương Gia đang nằm dưới đất trông thấy thê tử nhà mình vẫn khoẻ mạnh đi tới thì mỉm cười, hắn loay hoay đứng lên mặc cho bản thân đã tàn tạ đầy máu me thương tích.


 

“Vương gia…” Mặc Hoa Tình nhỏ giọng gọi, đôi mắt nàng hoen đỏ nhìn dáng vẻ hắn xác xơ.


 

Suốt chừng ấy năm săn sóc người trước mặt và chưa lần nào thấy đối phương chịu cực khổ trở thành thế này…


 

Nhưng phu quân vẫn tươi cười như biết rõ hết kết quả phải nhận lấy còn nàng yên ổn lại không gượng nổi khoé môi, rốt cuộc ai mới giống kẻ rơi xuống bước đường cùng.


 

Tam Vương Gia nghe Mặc Hoa Tình gọi lập tức nhẹ nhàng bảo: “Chúng ta không hoà ly nữa, ta dẫn nàng đi khỏi đây.”


 

“Vương gia định chạy trốn?” Nàng ngờ nghệch hỏi cơ mà tại lòng sớm nghĩ ra đáp án, thứ khiến hắn thay đổi quyết định có thể lả do tỷ tỷ, cũng có thể vì lo nàng tự sát.


 

Tam Vương Gia kéo tay Mặc Hoa Tình dịu dàng nói: ”Tĩnh dưỡng thật tốt, chờ ta tới đón.”


 

Lời của hắn như ngọn lửa duy nhất bừng cháy trong màn tuyết trắng giá lạnh, vừa đủ sưởi ấm trái tim và thắp lên hy vọng cho nàng.


 


 

Gả Chàng Chẳng Lấy, Gả Hắn Không Yêu


 

Mặc Hoa Tình trở về đợi xong vài ngày sau nghe tin Tam Vương Gia được tân đế ban rượu độc lúc nàng chạy đến Đại Lao cũng chỉ kịp nhìn phu quân nhà mình đã chết.


 

Mặc kệ sự ngăn cản từ người xung quanh nàng chạy qua ôm lấy thân xác lạnh lẽo của Tam Vương Gia, tiếp đến là tiếng khóc thê lương vang vọng khắp nhà lao.


 

Mới ngày trước bọn họ hứa hẹn về tương lai hắn dặn dò nàng tĩnh dưỡng thật tốt để có sức đi cùng nhau, bản thân còn bôi thuốc lên mỗi vết thương trên người đối phương...


 

Tâm niệm hy vọng cả hai ở bên nhau trọn đời mà hiện tại đã xa rời thế này!


 

Rốt cuộc tội mưu phản giết vua đều không có kết quả tốt, chỉ do nàng ngốc nghếch đặt kỳ vọng vào chuyện muôn đời bất thành.


 

Mặc Hoa Tình vừa nghĩ vừa rơi lệ bàn tay vuốt ve khuôn mặt Tam Vương Gia ánh mắt nàng đầy sự quyến luyến và xót xa.


 

Mãi khi tân hậu đến thấy khung cảnh muội muội mình giành đao với người khác để tự kết liễu thì hốt hoảng hét lên: “Không được, mau ngừng tay lại!”


 

“Nương nương hãy khuyên nhủ vương phi đi ạ! Chúng nô tài sắp chẳng ngăn nổi rồi!” Những người xung quanh bất đắc dĩ kêu lên.


 

Tân hậu nhíu chặt mày tiến lên nâng tay giáng cái tât lên mặt Mặc Hoa Tình xong quát: “Muội hy sinh vì hắn một lần ta có thể xem như muội nghĩ chưa thông, nhưng nếu lập lại lần hai ta không thể chấp nhận!”


 

Mặc Hoa Tình đờ đẫn nhìn tân hậu tuôn lời: “Muội nghĩ cho hắn, làm tất cả vì hắn bao gồm dâng cả mạng sống ra vậy muội có từng nghĩ mạng của muội là ai ban chưa mà đã hành động hả!”


 

“Hoàng hậu nương nương đừng cố gắng níu giữ kẻ muốn chết này nữa…” Mặc Hoa Tình đáp trả điệu bộ yếu ớt cười cợt.


 

SInh mệnh đều do phụ mẫu cho cũng là họ nuôi dưỡng nàng thành người song chưa từng nhận được đền đáp gì, tuy nhiên bản thân ích kỷ tới mức không muốn nghĩ về điều đấy dù chỉ một lần.


 

Lòng nàng nhỏ nhen tim nàng chật hẹp nên chẳng thể chứa nhiều thứ cùng lúc, vả lại thời khắc phải lựa chọn ấy đã chọn phu quân mình thay vì phụ mẫu tình thân.


 

Tân hậu tiếp tục tát Mặc Hoa Tình dáng vẻ tức giận muôn phần nói: “Muội làm thế thì hắn sống lại và sẽ yêu muội ư, hãy tỉnh táo đi Mặc Hoa Tình! Người yêu muội, người đáng để muội yêu nhất là Ân Tuần.”


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play