4


 

Ba tháng sau.


 

Hậu sự của Tam Vương Gia được Mặc Hoa Tình lo liệu xong xuôi, nàng mới nghĩ về những lời tân hậu nói khi trước.


 

Ân Tuần mang bệnh trong người chẳng biết khi nào sẽ chết, chàng không muốn nàng chờ mong đã làm ra một màn huỷ hôn năm xưa, để tình cảm của bọn họ đứt đoạn khiến nàng hết hy vọng.


 

Tân hậu bảo lúc nàng thành thân thì chàng trở về nhìn rồi âm thầm rời khỏi, chuyện của Ân Tuần mọi người đều biết nhưng luôn giấu giếm hết thảy.


 

Nàng không thể tin nổi chuyện này, cảm giác từng lời thề hẹn và yêu thương đã trao cho chàng năm ấy quá ít ỏi, ít tới mức dễ quên dễ thay lòng.


 

Nếu như bản thân để ý nhiều hơn thì có lẽ sớm biết mọi việc, chứ chẳng cần người khác lên tiếng cũng không lỡ nhau bao năm.


 


 

Mặc Hoa Tình đi tìm Ân Tuần ở sâu trong khu rừng ngoại thành, nghe theo hướng tân hậu nói mà thấy được ngôi nhà gỗ giữa chốn cây cối bao quanh.


 

Nơi đây cỏ dại lá xanh xum xuê che lấp ánh mặt trời, bốn phía yên tĩnh thỉnh thoáng có tiếng loài vật kêu, hoàn toàn không giống nơi để ở lâu dài.


 

Nàng đứng sau một gốc cây lén nhìn sang nhà gỗ, rất nhanh đã trông thấy bóng dáng nam nhân quen thân bước từ bên trong ra.


 

Thân hình cùng khuôn mặt gầy gò, trên tay cầm chiếc ấm đến cạnh bếp rồi từ từ nhóm lửa đun, thoáng chốc mùi thuốc phảng phất lên tứ phía.


 

Mặc Hoa Tình ngắm nhìn dung nhan lẫn hành động đối phương, rồi cúi xuống sờ cái bụng đã nhô ra của mình lòng bỗng ái ngại.


 

Bản thân đến nơi này chỉ muốn xem chàng có sống tốt hay không, muốn hỏi thăm bệnh tình thế nào nhưng chẳng dám xuất hiện…


 

Bởi vì nàng tự thấy mình không nên đứng ở đây khi đối phương đang trốn tránh, như ngày đó là chàng lựa chọn biệt tăm để cắt đứt duyên tình, nhiều năm sống ẩn dật cho nàng khỏi chịu cảnh đau lòng.


 

Chứng tỏ Ân Tuần rất yêu thương nàng, đã vậy thì bộ dạng hiện tại của bản thân sẽ khiến chàng xót xa lo lắng còn ảnh hưởng bệnh trạng.


 

Mặc Hoa Tình càng nghĩ càng lùi bước định rời đi, song đột nhiên nghe tiếng gọi từ đằng xa: ”Tình Tình, là nàng đúng không?”


 

Ân Tuần vừa cất giọng vừa nâng chân tiến tới gần, chàng quan sát hồi lâu khẽ đưa tay kéo lấy ống tay áo nàng như là muốn níu giữ bảo: “Tình Tình đến rồi hay ở lại một chút thôi.”


 

Mặc Hoa Tình quyết định ở lại nhà gỗ, cũng hỏi thăm sức khỏe của Ân Tuần, nghe chàng nói mọi thứ đều tốt thì mới mỉm cười.


 

Còn Ân Tuần quan sát dáng vẻ Mặc Hoa Tình, thấy nàng tiều tụy đi nhiều lập tức hỏi: “Nàng vẫn ồn phải không?”


 

Mặc Hoa Tình gật đầu tỏ vẻ vui tươi đáp: “Ta rất tốt! Còn sắp đón chào một sinh mệnh mới nữa.”


 

Nàng vừa dứt lời liền sờ bụng mình nét mặt đầy mong chờ, Ân Tuần khẽ cười rồi bỗng nói: “Nếu như về sau có việc gì nàng hãy đến đây tìm ta, được không?”


 

“Ân Tuần, chàng nên sống vì bản thân nhiều hơn, đừng lo lắng cho ta.” Mặc Hoa Tình nhẹ nhàng khuyên nhủ, đôi mắt nhìn người trước mặt có dáng điệu luyến lưu, nhất là trong con ngươi đối phương giăng kín tình cảm.


 

Chàng luôn quan tâm nàng như thế, không cần biết điều gì xảy ra, chỉ cần nhắn nhủ vài câu xong lẳng lặng chờ đợi đằng sau…


 

Khi nàng gục ngã lập tức tiến lên đỡ lấy, nhưng tất cả đều thành ký ức không thể tái diễn ở hiện tại.


 

Ân Tuần nghe lời kia thì hơi nhướng mắt, cuối cùng cất tiếng: “Ta làm những việc bản thân muốn, vậy nàng thì sao?”


 

Mặc Hoa Tình thở dài, nàng tự nhiên tiết lộ: “Huynh yên tâm, sau hôm nay ta chuyển đi Dương Nam, bắt đầu cuộc sống bình an với con mình và ở đó tới hết đời này.”


 

Từng câu từng chữ thốt ra vô cùng nhẹ, song thể hiện rõ lòng nàng đã buông thả mọi thứ.


 

Ân Tuần ngạc nhiên rồi lại mỉm cười bảo: “Vậy rất tốt, không cần phải vướng bận tình cảm nam nữ…”


 

Mặc Hoa Tình gật đầu song nhắc nhở: “Huynh cũng nên như thế, tĩnh dưỡng thật tốt đi, phải chờ ta dẫn đứa bé tới đây thăm huynh.”


 

Ân Tuần đồng ý, dù cho chằng biết trời cao cho mình sống được bao lâu, mà nàng là người chàng yêu thương nhất, nên sẽ cố gắng đợi đến lúc không thể nữa.


 

Ai bảo đời này chàng nợ nàng duyên phu thê, một lần không thực hiện, lần hai này chàng sẽ hoàn thành…


 


 

Ngày Mặc Hoa Tình khởi hành thì Tân Hậu đã đến tiễn, cảnh hai tỷ muội ôm nhau, đôi bên đỏ mắt đều không nỡ xa, tuy nhiên bọn họ vẫn buông tay, cuối cùng Tân Hậu lặng lẽ rơi lệ đứng nhìn đoàn xe ngựa rời khỏi, có lẽ đây là kết cục tốt nhất cho tỷ muội họ.


 

Nhưng Tân Hậu mãi mãi ám ảnh cảnh tượng quá khứ, vị muội muội nằm trong vũng máu tươi mà chết… Còn phu quân của muội muội lại được thả ra, tận tới khi già nua thì kẻ đau lòng day dứt nhất là mình cùng Ân Tuần.


 

Là do một tay bản thân hại muội muội khổ sở chết đi, chứ không phải sống sót sinh con như giờ, có lẽ ông trời thương xót thay nên mới cho mình một cơ hội làm lại.


 

Tân Hậu ôm hy vọng rằng đây không phải giấc mơ viển vông, hoặc nếu có thật sự là hư ảo thì hãy cứ để bản thân được chết trong khung cảnh viển vông này đi.


 

Hết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play