Sáng hôm sau, ánh sáng mặt trời len lỏi qua những tán cây lớn bên ngoài ký túc xá, trong khi đoàn tàu đang dừng ở trạm Bìa Rừng Phía Đông của thành phố, đã đánh thức cặp song sinh.
Tiếng chim hót vang lên nhè nhẹ, hòa quyện cùng gió nhẹ lướt qua làm lay động những chiếc lá còn ướt sương đêm.
Từ cửa sổ, Vy nhìn ra ngoài, cảm thấy khung cảnh này vừa đẹp đẽ vừa xa lạ.
Hôm nay không chỉ là một khởi đầu cho cuộc sống học tập tại Hà Lưu Viên, mà còn là một bước ngoặt quan trọng trong cuộc đời của họ.
Chỉ mới hôm qua, họ đã vượt qua những giây phút khó khăn trong trận mưa đá và chịu sự mất mát, giờ đây họ tiếp tục trang mới cho hành trình của mình.
Cảm giác hồi hộp và lo lắng tràn ngập trong lòng.
Vy ngồi dậy, nhìn quanh căn phòng nhỏ nhưng ấm cúng, bài trí gọn gàng với chiếc giường đơn, bàn học và giá sách.
Mọi thứ ở đây đều mang một nét gì đó cổ điển và thanh lịch, từ những bức tường sơn trắng ngà đến những tấm rèm màu xanh lục nhạt.
Hoàng ở ký túc xá nam, nhưng Vy biết chắc rằng anh trai cũng đang cảm thấy hồi hộp và bối rối như cô.
Đêm qua, cô đã cố gắng ngủ, nhưng không sao tránh khỏi suy nghĩ về những gì đang chờ đợi trước mắt.
Trong khi đã sắp xếp xong mọi thứ, hai người họ vẫn thấy tim đập thình thịch khi nhớ đến lớp chuyên Anh mà họ sắp gia nhập.
Đó là lớp học gần như đứng đầu của trường, nơi tập hợp những học sinh giỏi nhất.
Họ lo sợ rằng bản thân sẽ không đủ khả năng để hòa nhập với lớp, vì dù sao, trường học ở đây vẫn khác biệt so với ngôi trường cũ của họ.
Anh em Vy Hoàng cùng gặp hai người bạn kia ở sảnh chính của ký túc xá.
Họ chào hỏi nhau và kiểm tra lại đồng phục, trong khi cùng nhau đi đến cổng trường.
Mai và Phong, dường như hiểu rõ cảm xúc của cặp song sinh, không ngừng trò chuyện để giảm bớt căng thẳng.
Hướng về phía lớp học, Phong dẫn đầu, đi qua những dãy hành lang rộng lớn, nơi đầy ắp tiếng cười nói của các học sinh.
Những bức tranh treo trên tường và không khí sôi động của trường khiến hai người cảm thấy hồi hộp nhưng cũng đầy phấn khích.
Hà Lưu Viên toát lên vẻ trang nghiêm nhưng không thiếu đi sự sống động, và điều này khiến Vy và Hoàng có chút an lòng.
Họ cũng đến trước cửa lớp chuyên Anh, Phong dừng bước và quay lại nhìn hai anh em.
- Sẵn sàng chưa?
Phong hỏi, ánh mắt chứa đầy sự động viên.
- Em... không biết nữa.
Vy trả lời, nắm chặt tay chị Mai trong sự lo lắng.
Hoàng cũng gật đầu, cảm thấy bất an.
- Thoải mái đi nè, cứ tự tin lên, cũng giống như em ở một ngôi trường bên ngoài thôi mà.
Mai mỉm cười, xoa tay cô khích lệ.
Phong gõ cửa rồi mở ra.
Cả lớp im lặng, ánh mắt đồng loạt hướng về phía bốn người đứng ở cửa.
Thầy Hùng, giáo viên chủ nhiệm, vì hôm nay đón học sinh mới nên thầy đến sớm hơn mọi ngày, từ phía bàn giáo viên bước xuống.
- Các em, đây là hai học sinh mới của lớp chúng ta, Vy và Hoàng, họ là anh em sinh đôi.
Thầy giới thiệu với giọng nghiêm túc nhưng thân thiện.
Cảm giác hồi hộp dâng trào trong lòng Vy và Hoàng khi nghe tiếng thì thầm và những ánh nhìn tò mò từ các bạn.
Họ cảm nhận được sự phân biệt đối xử trong lớp.
Trong lớp học này, đa phần là học sinh giỏi, những người đã thành công trong nhiều kỳ thi hoặc có gia thế.
Có vài ánh mắt hiếu kỳ, nhưng chủ yếu là sự châm chọc từ những bạn học khác.
- Vậy họ đến từ đâu? Có đủ năng lực để vào lớp này không thưa thầy?
Tuấn - một chàng trai có vẻ ngạo mạn đứng dậy, vừa cười vừa hỏi lớn.
Vy cảm thấy tim mình thắt lại.
Hoàng liếc nhìn em gái, ánh mắt đầy lo lắng.
Cảm giác chênh lệch và lạc lõng bủa vây lấy họ.
- Hãy chào đón bạn mới đi! Chúng ta cũng như nhau cả thôi!
Trường - lớp trưởng đã nhanh chóng lên tiếng, phá tan sự ngượng ngùng.
Trường là người có thành tích tốt nhất và có tiếng nói ở đây nên được các bạn rất nể phục.
- Đúng rồi, chả ai giỏi ngay từ đầu cả. Cứ từ từ rồi hòa nhập thôi.
An - một cô bạn có vẻ thân thiện, nở nụ cười động viên.
- Nào! Trường học của chúng ta phân biệt như thế từ bao giờ vậy? Các em đã quên mất nội quy rồi sao?
Thầy Hùng nhìn quanh lớp, ngăn chặn không khí căng thẳng đang dâng cao.
Hai người họ cảm thấy nhẹ nhõm hơn, mặc dù vẫn có một số ánh mắt không mấy thân thiện.
Họ được chỉ định ngồi ở hai bàn gần nhau, nhưng xa vị trí của Phong và Mai.
Trong suốt tiết học đầu tiên, Vy và Hoàng cố gắng theo dõi bài giảng, nhưng những tiếng thì thầm, những ánh mắt châm chọc không ngừng khiến họ cảm thấy khó chịu.
Họ cố gắng tập trung vào bài giảng nhưng đôi khi vẫn bị phân tâm bởi những cái nhìn từ các bạn.
May mắn thay, có An và Linh - những người đã thể hiện sự thân thiện, chủ động trò chuyện và giúp đỡ họ.
Các bạn ngồi gần cũng nhẹ nhàng giới thiệu bản thân và cho biết lớp có nhiều hoạt động thú vị sắp tới.
Mãi đến khi tiếng chuông báo hết giờ học vang lên, họ mới thở phào nhẹ nhõm.
Họ lặng lẽ thu dọn sách vở và chuẩn bị rời lớp.
Phong và Mai chờ bên ngoài, ánh mắt đầy lo lắng khi thấy hai đứa em bước ra.
- Sao rồi? Mọi thứ vẫn ổn chứ?
Mai hỏi, cố gắng làm giảm bớt lo lắng trên gương mặt của họ.
- Em cảm thấy hơi... khó khăn.
Vy thở dài.
- Không sao đâu, chúng ta sẽ vượt qua sớm thôi.
- Cũng đừng lo, nếu cần gì bọn anh sẽ giúp! Giờ chúng ta sẽ đi ăn một chút, sau đó sẽ trở lại ký túc xá.
Phong thêm vào.
Trên đường đến quán ăn, cả nhóm trò chuyện rôm rả.
Phong và Mai cố gắng làm cho không khí vui vẻ hơn, trong khi Vy và Hoàng vẫn còn lo lắng về việc hòa nhập vào lớp học mới.