Thanh Tuyết cũng sáng mắt ngẩng đầu lên nhìn Lý Bình An. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An ngẫm nghĩ, hình như mình kể cũng nhiều rồi, chẳng lẽ giờ lại kể Tây Du Kí? Nhưng Thiên Đình được khắc họa trong đó có hơi yếu một chút, hay là kể tiểu thuyết trên internet? ͏ ͏ ͏ ͏
Tiểu thuyết internet? Ánh mắt Lý Bình An sáng lên, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta kể cho các ngươi nghe chuyện xưa về Thục Sơn chiến kỷ. ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ Thanh Tuyết liên tục gật đầu, chờ mong nhìn Lý Bình An. ͏ ͏ ͏ ͏
- Câu chuyện này phải bắt đầu từ một thiếu niên tên Đinh Ẩn bái sư ở Thục Sơn. Chưởng giáo Thục Sơn là Bạch Mi chân nhân đứng đầu thiên địa, nhận thấy đại kiếp nạn Tiên Thần lần thứ ba sắp xảy ra, liền quyết định mở rộng sơn môn tuyển nhận môn đồ... ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An kết hợp tiểu thuyết mình đọc ở kiếp trước với hình ảnh chiến đấu được thấy bên trong ngọc phù, biên ra một câu chuyện hoàn toàn mới. ͏ ͏ ͏ ͏
-... Thục Sơn sẽ võ, Đinh Ẩn lấy Phệ Hồn Bổng thắng được Đại sư tỷ Lý Anh Quỳnh, đoạt được quán quân luận võ, phụng mệnh xuống núi rèn luyện. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ đã khi nào nghe loại chuyện thế này đâu, đầu tiên là bắt đầu diệt môn, sau đó sư đệ dưới áp lực bị khinh thường, nỗ lực rèn luyện cuối cùng được giải nhất, quá thú vị, quá kích thích. ͏ ͏ ͏ ͏
Ngay cả Triệu Hân Duyệt cũng nghe đến sáng mắt, hai lỗ tai dỏng lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ vội vàng thúc giục hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, còn có đâu! Còn nữa đâu? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cười ha hả nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hôm nay chỉ đến đây thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
- A! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ than khóc kêu: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, kể tiếp chút nữa đi, con ngủ không được. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân cũng ngượng ngùng cười hắc hắc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quan chủ, nếu không ngài giảng thêm một chút? Bọn họ đi Vạn Quật Sơn rèn luyện sẽ gặp được thứ gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An đứng lên nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Được rồi, đều đi nghỉ ngơi đi! Ngày mai còn phải dậy sớm. Thanh Tuyết Thanh Vũ, các con mang Thập Nhị tiên sinh đi Khôn viện. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết, Thanh Vũ đứng lên, uể oải nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng, sư phụ. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân, Thanh Phong, Thạch Hạo cũng đứng lên, cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng, quan chủ. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừ. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An gật gật đầu, đi về phòng mình. ͏ ͏ ͏ ͏
Những người khác cũng sôi nổi tan đi, chia ra hai viện khác nhau. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết Thanh Vũ lôi kéo Triệu Hân Duyệt đi vào Khôn viện, đến trước cửa một gian phòng. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thập Nhị tiên sinh, ngài ở phòng này đi, đồ vật ở trong đều mới cả. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ chỉ vào căn phòng bên cạnh, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đây là phòng của chúng ta, nếu ngài không thích có thể lựa phòng khác, phòng trong viện đều trống cả. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt cúi đầu cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thế này đã rất tốt, cảm ơn các ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết lộ vẻ tươi cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không cần cám ơn, đây là việc chúng ta phải làm. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ buông tay Thập Nhị tiên sinh ra, nhảy nhót lôi kéo Thanh Tuyết sang gian phòng bên cạnh, đứng ở trước cửa phòng nhìn về phía Triệu Hân Duyệt cười hì hì nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Có chuyện thì gọi chúng ta nhé! ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt gật đầu cười: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừm. ͏ ͏ ͏ ͏
Một tiếng kẽo kẹt vang lên, Thanh Vũ đẩy cửa phòng ra rồi đi vào trong. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt cũng đẩy cửa phòng của mình ra rồi đi vào, trong phòng tối om nhưng với thực lực của Triệu Hân Duyệt, đêm tối cũng không khác gì ban ngày lắm, bên trong gian phòng sạch sẽ gọn gàng, ở giữa bày một cái bàn, trên mặt bàn có một bình hoa, bên trong bình hoa có một bó hoa đang nở rực rỡ, tỏa ra hương thơm nhàn nhạt. ͏ ͏ ͏ ͏
“Bạch bạch bạch.” Giữa tiếng bước chân dày đặc, Thanh Vũ chạy chậm đến trước cửa phòng của Triệu Hân Duyệt, đưa tay vỗ lên trên tường, một tiếng "Ba" giòn vang, bên trong gian phòng bỗng nhiên sáng hẳn lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ nghịch ngợm lè lưỡi với Triệu Hân Duyệt, ngượng ngùng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vừa nãy quên nói với ngươi, đây là phù đăng. ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt Triệu Hân Duyệt lóe lên vẻ khác lạ, phù đăng? Lại là cái gì vậy? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ khoe khoang chỉ vào nóc phòng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nơi đó chính là Nhật Quang phù, chỉ cần kết nối vào lộ văn của trận pháp là có thể chiếu sáng, ngươi thử một chút xem. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt mang theo sự hiếu kỳ vỗ vào một cái nút phía trên tường, bộp một tiếng nút bấm bắn ra, trong phòng lập tức tối om, lại vỗ một cái, trong phòng lại đột ngột sáng lên. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ đắc ý nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lợi hại chưa? Trong thành ở dưới chân núi cũng không có đâu. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt gật đầu: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng là rất thuận tiện. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ đạt được điều mình muốn, hưng phấn cười khanh khách, quay đầu chạy ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt mỉm cười, tiện tay đóng cửa phòng lại, đi đến sau tấm bình phong, trước mặt là một cái giường lớn làm bằng gỗ, trên giường đặt chăn mềm làm bằng gấm vóc, còn có rèm treo màu hồng phấn. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt ngồi ở mép giường, mở sách trong tay ra, nhìn chữ vừa mới ghi chép bên trên. ͏ ͏ ͏ ͏