Triệu Hân Duyệt cười khẽ, híp mắt nhìn bên ngoài, cùng hắn ở bên nhau có một cảm giác thật thoải mải, không gò bó, không phân chia địa vị cao thấp, chỉ cần bình đạm tường hòa, quả là một người rất thú vị. Rõ ràng có tu vi cao siêu, lại cam tâm ẩn thân nơi sơn dã, tâm tư thuần phác, không hề có sự tàn nhẫn hay cố chấp của tu luyện giả, loại người này... Có lẽ trên đời rất ít. ͏ ͏ ͏ ͏
Qua một hồi lâu, Thạch Hạo nhảy chân sáo tới, đứng bên ngoài đại sảnh cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại tỷ tỷ, sư phụ kêu ngươi tới ăn cơm, hôm nay ăn lẩu. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt đứng lên đi theo Thạch Hạo ra bên ngoài, trong một cái đình hóng gió bên cạnh hồ nước đã sắp đặt một nồi lẩu, mà đám người Lý Bình An đang vô cùng mất hình tượng ngồi trên mặt đất. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt đi tới, hơi hơi thi lễ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lý công tử. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An tươi cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không cần khách khí như vậy, ngồi, tùy tiện ngồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt cũng tùy ý ngồi ở bên cạnh Lý Bình An, không hề e ngại, nàng tò mò nhìn nồi nước đang sôi lên sùng sục, hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cái này chính là lẩu? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An gật đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy! Món ăn đặc biệt của Tam Thanh Quan ta, muốn ăn gì thì tự mình nhúng, thử đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Nói xong, hắn tự mình gắp một khối măng lên bỏ vào trong nồi, nhúng một hồi, sau đó gắp lên ăn. ͏ ͏ ͏ ͏
Đám người Thanh Phong Bạch Vân cũng vui vẻ bỏ thứ mình thích ăn vào trong nồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt cũng học tập, gắp một miếng thịt lên bỏ vào trong nồi, chờ một hồi lại lấy lên ăn, tinh tế nhấm nuốt, quả nhiên hương vị rất khác. ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt Triệu Hân Duyệt sáng lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ăn ngon! ͏ ͏ ͏ ͏
Mấy người cười vui tranh nhau ăn. Sau khi ăn xong, mọi người cùng ngồi trên cỏ ngắm trăng. ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt Triệu Hân Duyệt có chút buồn bã, đã bao lâu rồi nàng không được tùy ý thế này? Lại quay đầu nhìn Lý Bình An, hắn thật sự khác với mình. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết Thanh Vũ rúc vào bên người Lý Bình An, ngẩng đầu nhìn không trung đầy ánh sao trời. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ đột nhiên hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, Thường Nga tiên tử còn ở trên mặt trăng không? ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Thanh Vũ, ánh mắt mờ mịt. Ngươi đang nói gì thế? Thường Nga tiên tử lại là ai? Sao trên mặt trăng lại có người? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Con nghĩ nàng có còn ở đó không? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ liên tục gật đầu, nghiêm túc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Con cảm thấy Thường Nga tiên tử vẫn còn ở trên mặt trăng, nhất định Quảng Hàn Cung rất xinh đẹp. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt nhịn không được hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thường Nga tiên tử là ai? Sao nàng lại ở trên mặt trăng? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ cười hì hì nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thường Nga tiên tử là nữ thần mặt trăng! Dĩ nhiên nàng phải ở trên mặt trăng rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt chấn động tâm thần, nữ thần mặt trăng? Theo bản năng lắc đầu nhìn bầu trời, vẻ mặt ngưng trọng, chẳng lẽ trên mặt trăng cũng có sinh linh? Nữ thần ánh trăng là chúa tể sinh linh trên mặt trăng sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thập Nhị tiên sinh, ngươi xem hôm nay cũng không còn sớm, gà cũng không gọi, cẩu cũng không cắn, ngươi cũng nên trở về nghỉ ngơi. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt phục hồi tinh thần, nghịch ngợm chớp mắt với Lý Bình An, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trời tối rồi, nữ hài đi đường ban đêm rất không an toàn, ta định tá túc ở chỗ này của Lý công tử một đêm. Chẳng biết có được không? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An kinh ngạc kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tá túc ở chỗ này của ta? ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt gật gật đầu, một đôi mắt đẹp nhìn Lý Bình An, vốn dĩ nàng cũng không có ý ở lại Thương Man sơn mạch đêm nay, nhưng mà bên trong Thương Man sơn mạch đột nhiên xuất hiện một cao thủ Ngũ cấp, trong lòng có điều hoài nghi mới đến tra xét một phen, không nghĩ tới càng ngày càng phát hiện nơi này thật kỳ quái, chẳng những có nho gia Thánh Hiền mà ngay cả Hạo Nhiên Thư Viện cũng không có ghi chép lại, còn bảo trên ánh trăng có nữ thần mặt trăng. Trong lòng nàng hiếu kỳ, đương nhiên không thể dễ dàng rời đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An không biết nói gì hơn: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nữ hài đi đường đêm đúng là không an toàn thật, nhưng có nói thế nào cũng không liên quan đến ngươi chứ? Toàn bộ Thương Man sơn mạch này có thứ gì uy hiếp nổi ngươi sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt cười hì hì gật gật đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Có chứ! ͏ ͏ ͏ ͏
- Thôi, ngươi muốn ở lại thì cứ ở đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cũng hồn nhiên không thèm để ý nói. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân nhịn không được kêu lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quan chủ! ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn biết Tam Thanh Quan có bí mật. Một tông môn thời viễn cổ, chưa nói đến đạo pháp truyền thừa, chỉ riêng vấn đề Hồng Hoang đó thôi đã có thể dẫn lang sói tới, tu vi quan chủ có siêu cường hơn nữa cũng thắng được phu tử sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An tùy ý cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bạch Vân, nếu Tam Thanh Quan ta đã xuất thế, tất nhiên là giấu không được, không cần để ý. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vân cúi đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng. ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt Triệu Hân Duyệt có chút nghi hoặc, bọn họ đang bận tâm điều gì? Chẳng lẽ là có cường địch? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết lại không hề nhận ra băn khoăn của Bạch Vân, nàng ôm cánh tay Lý Bình An, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, kể chuyện xưa, kể chuyện xưa. ͏ ͏ ͏ ͏