Tử nói: “Học thì phải luyện tập, chẳng vui lắm sao? Có bằng hữu nơi xa đến thăm, chẳng vui hay sao? Người chẳng hiểu ta mà ta không buồn giận họ, thế chẳng phải là quân tử ư?” ͏ ͏ ͏ ͏
Tăng Tử nói: “Mỗi ngày ta tự xét ba điều: Lo việc cho người đã làm hết mình chưa? Làm bằng hữu với người có thành khẩn, giữ được chữ tín chưa? Lời sư phụ dạy dỗ đã luyện tập chưa?” ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt dùng tay ngọc vuốt ve kiểu chữ, nói với vẻ tiếc nuối: ͏ ͏ ͏ ͏
- Khổng Tử xứng với danh xưng phu tử, vì sao thư viện ta không có một chút ghi chép nào? Chẳng lẽ thật sự là thánh hiền ở nơi sơn dã hay sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Xem lời nói ghi chép lại ở trên sách, càng xem càng cảm thấy chữ chữ thâm ảo, được ích lợi không nhỏ. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Một bên khác, Lý Bình An bắt chéo chân nằm ở trên giường, trong đầu nghĩ đến cảnh tượng ban ngày bản thân đại phát thần uy ngự kiếm như tiên, trảm địch ngoài trăm dặm, phát ra một tiếng cười ngây ngô. ͏ ͏ ͏ ͏
“Đinh! Trên đời này đã có đại năng giả tin tưởng sự tồn tại của Khổng phu tử, ban thưởng một bản ‘Luận Ngữ’.” ͏ ͏ ͏ ͏
Đánh giá: Ba ngàn đệ tử của Khổng Tử có bảy mươi hai hiền tài, bản ‘Luận Ngữ’ này là do một đệ tử không biết tên sao chép lại, có khả năng kích phát một lần Hạo Nhiên Chính Khí, sau khi dùng xong đề nghị vứt bỏ. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong nháy mắt, Lý Bình An bừng tỉnh vươn mình dậy, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng, ồ vậy mà còn có nhiệm vụ ban thưởng, trong lòng vội vàng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Rút ra... Chờ một chút! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An hoài nghi hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không phải là giống như Tử Thanh song kiếm đấy chứ? Rút ra là phải sử dụng. ͏ ͏ ͏ ͏
Hệ thống im lặng không nói câu nào. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nói thầm: "Được rồi, lấy ra cũng vô dụng, giữ lại trước đã!" ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An ngửa mặt tiếp tục nằm ở trên giường, trong lòng vui mừng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hệ thống sai rồi! Sao lần này ngươi lại không đánh giá cấp bậc cho ta? Cũng không làm ta bị tổn thương, có phải là bị sự ưu tú của ta làm cho kinh hãi rồi hay không? ͏ ͏ ͏ ͏
- Đinh! Hệ thống đã tuyệt vọng, không muốn đánh giá. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ách. ͏ ͏ ͏ ͏
Khóe miệng Lý Bình An co giật hai lần, ta đúng là miệng thối mới hỏi nó vấn đề này. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An yên lặng một lúc, lại nhịn không được hiếu kỳ hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hệ thống, vì sao ngươi lại ban thưởng ‘Luận Ngữ’ cho ta, không phải ngươi là hệ thống đạo môn hay sao? Chẳng lẽ lại còn kiêm cả nghiệp vụ của Nho gia? ͏ ͏ ͏ ͏
“Đinh! Khổng phu tử từng là môn hạ của Thái Thượng Đạo tổ.” ͏ ͏ ͏ ͏
- Có phải nếu ta tuyên dương lý niệm của Nông gia, Mặc gia, Binh gia, ngươi cũng sẽ thưởng cho ta thư tịch của các trường phái khác? ͏ ͏ ͏ ͏
- Uy, hệ thống ngươi nói chuyện đi chứ! Đêm khuya nhàm chán như vậy, mau đi ra tâm sự! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An kiên nhẫn lầm bầm với hệ thống, hệ thống lại không có phản ứng gì. ͏ ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏ ͏
Đêm khuya, Bạch gia thôn ở bên kia cũng có người không nghỉ ngơi, Bạch Hiểu Thuần ngồi bên cạnh dòng suối nhỏ, dùng gậy gỗ khều đống lửa, ngơ ngác xuất thần, Đại Bạch trư thì nằm ở sau lưng Bạch Hiểu Thuần. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn về phía Đại Bạch trư ghen tị nói: - Đại Bạch, ngươi cũng là yêu quái à? Các ngươi thật là lợi hại! Ngươi có thể dạy ta tu luyện không? ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Bạch trư phát ra tiếng phì phì trong mũi, khinh bỉ nhìn Bạch Hiểu Thuần. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần ném gậy gỗ vào bên trong đống lửa rồi đứng lên, hai tay chống nạnh nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại Bạch, ta quyết định. Ta muốn đi tìm Thạch Hạo. ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Bạch trư bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Hiểu Thuần, hai mắt hiện lên sự kinh ngạc ngơ ngác, cái gì? Ngươi muốn đi tìm đám hung nhân kia? ͏ ͏ ͏ ͏
Nói làm là làm, Bạch Hiểu Thuần dùng thùng gỗ dội nước dập tắt đống lửa, tiện tay ném thùng gỗ đi, xoay người cưỡi lên Đại Bạch trư chỉ về phía trước, hăng hái nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại Bạch, chúng ta cùng nhau truy cầu vĩnh sinh đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Bạch trư trở mình một cái, trợn mắt nằm trên mặt đất không nhúc nhích, hai cái tai to lớn chậm rãi lay động. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần sốt ruột nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại Bạch, đi thôi! ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Bạch trư vẫn không nhúc nhích. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần xoay người nhảy xuống, chạy đến trước mặt Đại Bạch trư, ôm đầu heo của nó rồi nghiêm túc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại Bạch, ta thật sự rất muốn tu luyện, ta muốn trở nên mạnh hơn, ta muốn sống thật lâu, thật lâu. ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Bạch trư nghiêng đầu đi, không nhúc nhích tí nào. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần chớp mắt buồn bực: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại Bạch, ngươi cũng là yêu quái, nhất định sẽ sống rất lâu, nhưng ta sẽ từ từ già đi, ta sẽ không đi được nữa, ta sẽ chết đi, rốt cuộc ngươi cũng sẽ không gặp được ta nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
Động tác lắc tai của Đại Bạch trư chậm rãi dừng lại, ánh mắt lấp lóe. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc đầu Bạch Hiểu Thuần chỉ muốn đánh bài tình cảm, để cho Đại Bạch trư mang mình đi tu luyện, nhưng nghĩ đến sẽ có một ngày mình già đi, sẽ không đi được nữa và sẽ chết thì cả người lập tức cảm thấy không ổn lắm, trong lòng hoang mang rối loạn. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần bối rối: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại Bạch, van cầu ngươi, mang ta đi tu luyện có được hay không? ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Bạch trư do dự một lát, chậm rãi đứng dậy khỏi mặt đất. ͏ ͏ ͏ ͏