- Sư phụ, chúng ta đã về rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh âm nghịch ngợm từ bên ngoài truyền vào, Thanh Tuyết Thanh Vũ cầm tay nhau chạy vào hậu viện. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt đứng lên, nhìn ra bên ngoài, vừa vặn thấy Thanh Tuyết Thanh Vũ chạy đến đại sảnh. ͏ ͏ ͏ ͏
- A! ͏ ͏ ͏ ͏
Hai người khựng lại, kêu lên sợ hãi, theo bản năng lui về sau một bước. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ bĩu môi nhìn Triệu Hân Duyệt nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sao ngươi lại tới đây? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An răn dạy nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thanh Tuyết, Thanh Vũ không được vô lễ, mau bái kiến Thập Nhị tiên sinh. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết ôm quyền chắp tay thi lễ, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bái kiến Thập Nhị tiên sinh. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ cũng tâm bất cam tình bất nguyện chắp tay thi lễ bĩu môi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bái kiến Thập Nhị tiên sinh. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nữ hài đáng yêu quá! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An đắc ý nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta cũng cảm thấy như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết Thanh Vũ trải qua tu luyện, làn da càng thêm trắng nõn, sắc mặt hồng nhuận, có vẻ rất có linh tính. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt bật cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi thật sự không khách khí chút nào. ͏ ͏ ͏ ͏
- Tốt chính là tốt, không tốt chính là không tốt, vì sao phải khách khí? Nếu nói các nàng kém cỏi, chẳng phải là không công bằng với các nàng? ͏ ͏ ͏ ͏
- Có lý! ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt hơi hơi gật đầu. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết Thanh Vũ cúi đầu, mặt lộ vẻ ngượng ngùng, nhấp miệng cười trộm. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An ý cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đi ra ngoài chơi đi! Vi sư có một số việc muốn nới với Thập Nhị tiên sinh. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ thè lưỡi, nghịch ngợm nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! Sư phụ! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết cung kính thi lễ với Lý Bình An, mang theo Thanh Vũ nghịch ngợm chạy ra bên ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cười lên ha hả, đối với hành vi có gan ra tay của các nàng lần này, hắn vẫn rất vừa lòng. Từ xưa, Đạo Môn quý sinh, độ người vô lượng, khác hẳn với Phật Môn. Đệ tử Phật Môn thường nói từ bi làm đầu, bái Phật niệm kinh, mà Đạo Môn đệ tử lại là loạn thế xuống núi, an ổn sơn hà, cho dù thực lực thế nào, có gan ra tay chính là một loại thể hiện của Đạo tâm. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt truy hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lý công tử có thể nói cho ta nghe những chuyện khác về Khổng phu tử không? ͏ ͏ ͏ ͏
- Có thể chứ! Năm đó Khổng Tử từng mang theo đệ tử chu du các nước, trong thời gian đó xảy ra không ít chuyện, ta sẽ chọn vài chuyện kể cho ngươi nghe. ͏ ͏ ͏ ͏
Chu du các nước cũng không khó hiểu, đệ tử ở thư viện, sau khi học hành thành tựu cũng thường chọn ra ngoài du lịch, củng cố học thức. Triệu Hân Duyệt chờ mong nhìn Lý Bình An. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An suy nghĩ một hồi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Chuyện đầu tiên gọi là Khổng Tử bái sư, có một ngày Khổng Tử mang theo đệ tử của hắn lái xe đi đến Tấn Quốc. ͏ ͏ ͏ ͏
- Chờ một chút! ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt nhìn về phía Lý Bình An, nghi hoặc hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tấn Quốc là quốc gia nào? Vì sao ta không nghe nói qua? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An ho khan một tiếng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Là một quốc gia cổ xưa, trong sách không có ghi lại. ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu Tấn Quốc có Thánh Hiền lão sư, tất nhiên sẽ không yên lặng vô danh. ͏ ͏ ͏ ͏
Thập Nhị tiên sinh tiếp tục truy hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi còn muốn nghe nữa không? ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta nghe! ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt ngoan ngoãn ngồi yên. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An tiếp tục nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lúc bọn họ hành tẩu trên đường lớn, gặp một hài đồng đang ở giữa đường dùng gạch ngói chơi đùa... ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đây là “trong ba người tất có thầy ta” mà ngươi vừa mới nói sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An gật gật đầu cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy! ͏ ͏ ͏ ͏
- Còn nữa không? ͏ ͏ ͏ ͏
- Còn, ta giảng ngươi nghe chuyện khác. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An giảng, Triệu Hân Duyệt nghe, hai người ngẫu nhiên còn nghị luận một phen, không khí hòa hợp, lúc hai người nói chuyện, thời gian chậm rãi trôi đi, trời gần về tối. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nhìn thoáng qua sắc trời tối đen, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, uyển chuyển nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thập Nhị tiên sinh, trời đã tối, không thì chúng ta chọn ngày khác nói tiếp? ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt nhìn thoáng qua bên ngoài, tiếc nuối nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thời gian trôi thật nhanh! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu Thập Nhị tiên sinh không ngại, có thể ở chỗ chúng ta dùng xong cơm chiều hẵng đi. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt nhìn về phía Lý Bình An, tươi cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Được thôi! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An tức khắc sửng sốt một chút, cô nương ngươi không câu nệ gì sao? Thường thường loại tình huống thế này, đều nên cự tuyệt mới đúng chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt tươi cười như hoa nhìn Lý Bình An, trong mắt mang theo một chút chế nhạo. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An vội vàng đứng dậy nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thập Nhị tiên sinh chờ một chút, ta đi bảo Bạch Vân chuẩn bị cơm chiều. ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn bước nhanh đi ra đại điện, quay người lại biến mất. ͏ ͏ ͏ ͏