Thanh Tuyết nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không đâu! ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừ ừ! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ cũng gật đầu. ͏ ͏ ͏ ͏
Đương nhiên câu chuyện của hai đứa trẻ không giấu được Triệu Hân Duyệt nhưng nàng không thèm để ý chút nào mà chỉ mỉm cười, hai đứa trẻ này đúng là chẳng kiêng kỵ gì. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt rời khỏi hậu viện, vừa nhìn đã thấy Lý Bình An đang đứng nói chuyện với Bạch Vũ Trần ở dưới cây đào, còn Ninh Khuyết và Bạch Hiểu Thuần thì mắt lớn trừng mắt nhỏ. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt chậm rãi đi tới, tự nhiên tỏa ra một cỗ khí tức ôn nhã. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vũ Trần, Ninh khuyết vội vàng cung kính hành lễ: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bái kiến Thập Nhị tiên sinh! ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt gật đầu: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đứng lên đi! Sao các ngươi lại đến đây? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vũ Trần đứng thẳng người cung kính: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thập Nhị tiên sinh cả một đêm chưa về, mọi người trong thư viện vô cùng lo lắng, đặc biệt nhờ ta đến dò hỏi một chuyến. ͏ ͏ ͏ ͏
- Ừm. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt gật đầu: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hôm qua ta thảo luận nghiên cứu học thuật cùng Lý công tử hơi muộn một chút, nên đã giữ ta lại. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An không có gì muốn nói, đó là nghiên cứu thảo luận học thuật sao? Rõ ràng là nghe ta kể chuyện xưa. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vũ Trần vô thức kinh ngạc: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ có thể nghiên cứu thảo luận học thuật với Thập Nhị tiên sinh sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt nhíu mày: ͏ ͏ ͏ ͏
- Trong sơn dã có đại hiền ở ẩn, không được khinh thường người khác. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vũ Trần vội vàng cung kính: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ dạy phải, ta sai rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Giọng điệu của Triệu Hân Duyệt có phần trì hoãn: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hôm qua xử trí đám người kia như thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vũ Trần nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thập Nhị tiên sinh phế đi tu vi của bọn họ, sau khi trở về, viện trưởng nghe được chuyện này thì rất giận dữ, đã trục xuất tất cả bọn họ khỏi thư viện. Đồng thời rất tự trách và áy náy, mấy năm nay chú ý quá mức đến việc tu luyện tiến cảnh của bọn họ, đúng là đã sơ sót trong việc giáo dục căn bản. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt nghiêm túc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Như thế cũng được, đệ tử của thư viện ta lấy đọc sách nghiên cứu học vấn làm gốc rễ tu luyện, tu luyện có thể ngu dốt nhưng đại nghĩa trong sách không được để mất. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vũ Trần cung kính đáp lời: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta trở về, chắc chắn sẽ chuyển cáo tới viện trưởng. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt khoát tay: ͏ ͏ ͏ ͏
- Các ngươi quay về đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vũ Trần nhìn Lý Bình An, do dự một chút rồi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư tỷ, ngươi không quay về sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt mỉm cười: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta còn có một vài chuyện cần lĩnh giáo Lý công tử, chạng vạng tối ta sẽ tự về. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vũ Trần cung kính đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏
Quay người chào Lý Bình An: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ dừng bước, tại hạ cáo từ. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An gật đầu cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đi thong thả! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vũ Trần đưa Ninh khuyết đi ra ngoài, xuống núi quay về. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cúi đầu nhìn Bạch Hiểu Thuần. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần nhếch miệng cười toe toét gọi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ! ͏ ͏ ͏ ͏
Trong lòng Lý Bình An chợt thở dài, hài tử thật hiểu chuyện, nếu như Khí Vận chi tử khác trong thiên hạ cũng hiểu chuyện như vậy, biết chủ động đến tận cửa thì tốt biết mấy, nhưng hắn lại điềm tĩnh nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đám người Thạch Hạo đang ở hậu viện đấy, ngươi đi tìm bọn chúng mà chơi đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Nghe đến tên của đám người Thạch Hạo, tâm trạng bất an của Bạch Hiểu Thuần bỗng nhiên ổn định trở lại, hắn nhanh nhảu đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng, sư phụ! ͏ ͏ ͏ ͏
Với đôi chân ngắn ngủn, hắn chạy về phía cửa nơi Triệu Hân Duyệt vừa bước ra. ͏ ͏ ͏ ͏
Trước cửa, Đại Bạch trư ai oán nhìn Bạch Hiểu Thuần, tá ma giết lừa, tới nơi liền bỏ lợn, dù sao, cũng nên mang ta theo a! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Ngưu từ trên bãi cỏ nhàn nhã bước tới, đến trước mặt Đại Bạch trư, cúi đầu xuống nhìn nó, tình huống gì đây hả tiểu lão đệ? ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Bạch trư ngẩng đầu lên nhìn Thanh Ngưu, sau đó nhìn vào bên trong đạo quan, trong mắt nhất thời lóe lên một tia nịnh nọt, đại ca, sau này ta sẽ cùng huynh lăn lộn. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Ngưu nhàn nhã bước ra khỏi đạo quán, đi ra ngoài, Đại Bạch trư vẫy đuôi hấp tấp chạy theo. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt nhìn Lý Bình An: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta có chuyện muốn hỏi ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An lờ mờ, dở khóc dở cười hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không phải ngươi thật sự muốn cùng ta bàn luận học thuật đấy chứ? ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt nghi hoặc đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Có gì không thỏa đáng sao? Khổng phu tử có nói, trong ba người họ tất có sư phụ của ta, hãy chọn những người tốt mà đi theo còn người xấu thì hãy thay đổi họ, biến xấu thành tốt. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An buồn cười: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi học rất nhanh đấy. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt khẽ cười, trong mắt lại mang một vẻ niềm nở: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta đã không ngủ suốt một đêm qua, cẩn thận ngẫm nghĩ mấy câu nói kia của ta với ngươi, càng đọc thì ta càng kính phục Khổng phu tử. ͏ ͏ ͏ ͏
Nàng hối tiếc: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đáng tiếc, chỉ có đôi câu vài lời, nếu có thể có nhiều hơn thì tốt quá rồi. Khổng phu tử nhất định sẽ là một trong những thánh hiền kiệt xuất nhất của Nho giáo ta. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An đắc ý: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đó là điều đương nhiên, trí tuệ của phu tử đã vang dội cổ kim.