Bạch Hiểu Thuần chậm rãi thả tay đang ôm đùi Lý Bình An ra, đôi mắt nhỏ lóe lên không biết nói gì, trong lòng bỗng nhiên sinh ra cảnh giác, bản thân gọi sư phụ nhưng thật ra không phải là thầy trò! Thế nhưng hắn lại đồng ý, thật kỳ lạ! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An lại ngẩng đầu nhìn Bạch Vũ Trần, nhìn thấy thiếu niên mặc áo đen sau lưng Bạch Vũ Trần, trong đầu lại vang lên âm thanh một lần nữa: ͏ ͏ ͏ ͏
“Đinh! Phát hiện một Khí Vận chi tử được gia dưỡng, mời ký chủ mau chóng thu nhận hắn.” ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An lại ngơ ra, còn có một Khí Vận chi tử, bây giờ Khí Vận chi tử lại rẻ mạt vậy sao? Liên tiếp đưa đến hai người! Hơn nữa, người này còn là gia dưỡng, có ý gì đây? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vũ Trần nhìn thấy Lý Bình An lại xuất thần, nhẹ giọng gọi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ, Quán chủ! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An mới sực tỉnh, vội vàng nghiêng người, đưa tay cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Mời vào, mau vào trong! ͏ ͏ ͏ ͏
Làm sao mà Lý Bình An không nhiệt tình cho được, người tốt mà! Đưa hai Khí Vận chi tử tới cửa, quả là người tốt! ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vũ Trần có hơi câu nệ đối với sự nhiệt tình của Lý Bình An, dù sao vị này cũng là Đại tu sĩ có thể giao thủ với Thập Nhị tiên sinh, vội vàng cung kính hành lễ nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ Quán chủ! ͏ ͏ ͏ ͏
Dẫn theo Ninh Khuyết đi vào đạo quán. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An chậm rãi đưa bọn hắn đi vào trong, Bạch Hiểu Thuần và Ninh khuyết đều tò mò nhìn xung quanh, không thể tưởng tượng được đây là nơi ở của một đại cao thủ lừng lẫy. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An không nhịn được nữa nhìn Ninh khuyết hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Vị tiểu huynh đệ này là người phương nào? ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết vội vàng dừng bước, lui ra phía sau một bước, cúi người chín mươi độ hành lễ, cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu tử Ninh Khuyết, bái kiến Quán chủ! ͏ ͏ ͏ ͏
“Ninh Khuyết? Ninh lãm vật khuyết, tên rất hay!” ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An thì thầm hai tiếng rồi cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu huynh đệ đứng lên đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết đứng lên, không nhịn được liếc mắt nhìn Lý Bình An, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì rất khó tưởng tượng ra một thiếu niên trông bình thường thế này lại là cao thủ lừng lẫy có thể giao đấu cùng với Thập Nhị tiên sinh. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An hỏi như thật như đùa: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ninh huynh đệ đây đã bái sư chưa? ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thập Nhị tiên sinh đã đồng ý với ta, giúp ta bái sư ở Hạo Nhiên thư viện. ͏ ͏ ͏ ͏
Lòng Lý Bình An thắt lại, sắp bái sư rồi, không còn nhiều thời gian để thu phục hắn. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vũ Trần bên cạnh cười khổ: ͏ ͏ ͏ ͏
- Quán chủ, ngươi giấu giếm ta đây thật khổ sở, trước ta vẫn nghĩ ngươi chỉ là tiểu tu sĩ tầm thường, không ngờ ngươi lại là đại cao thủ trên ngũ giai, suýt chút nữa đã thành trò cười rồi. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An tùy ý cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cao thủ cũng được, kém cỏi cũng được, đều không quan trọng, ta chỉ là một Quán chủ đạo quan bình thường giữa nơi sơn dã mà thôi. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết không còn gì để nói, nếu như chỉ động ý niệm giết cường địch ngoài trăm dặm còn xem là bình thường, thế thì cái gì mới gọi là phi thường đây? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vũ Trần tạm thời cũng không biết nói cái gì cho phải, lời nói này của ngươi đúng là hơi giả tạo rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Bạch huynh đệ, đến nơi này của bần đạo sớm như vậy có việc gì? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vũ Trần vội vàng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Hôm qua Thập Nhị tiên sinh giao đấu cùng Quán chủ liền biến mất chẳng thấy tăm tích, đêm qua cũng chưa trở về, trong lòng tại hạ bất an, cố ý đến nơi này của Quán chủ hỏi thăm đôi chút, Quán chủ có biết Thập Nhị tiên sinh đã đi đâu không? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An gật đầu: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng là ta biết Thập Nhị tiên sinh đã đi đâu. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vũ Trần lập tức vui vẻ, cúi người bái một bái thật cung kính nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Xin Quán chủ chỉ điểm! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nhẹ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thập Nhị tiên sinh, có người tới thăm, mời ra gặp mặt. ͏ ͏ ͏ ͏
Tiếng nói ngưng đọng thành tuyến bay về hậu viện. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong đình nghỉ mát ở hậu viện, Triệu Hân Duyệt vẫn ngồi bên cạnh Thanh Tuyết, chăm chú nhìn các nàng vẽ phù nhưng trong lòng chẳng thu được gì. ͏ ͏ ͏ ͏
“Thập Nhị tiên sinh, có người tới thăm, mời ra gặp mặt.” ͏ ͏ ͏ ͏
Giọng nói của Lý Bình An rõ ràng, vang vọng trong đình nghỉ mát. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết, Thanh Vũ đều dừng bút lại, ngẩng đầu nhìn Triệu Hân Duyệt. ͏ ͏ ͏ ͏
Âm thanh non nớt như trẻ con của Thanh Tuyết vang lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thập Nhị tiên sinh, sư phụ đang gọi ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta biết rồi, sau này không được gọi ta là Thập Nhị tiên sinh nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ ngơ ngác hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thế thì gọi là gì? ͏ ͏ ͏ ͏
- Gọi ta là Hân Duyệt tỷ! ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt mỉm cười, đứng dậy đi ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết, Thanh Vũ ngồi trong lương đình nghỉ mát, đưa mắt nhìn Triệu Hân Duyệt đi xa dần. ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ nói thầm: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tỷ, có phải Thập Nhị tiên sinh muốn làm sư mẫu của chúng ta không? ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Tuyết liên tục gật đầu, nghiêm túc nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Có thể lắm! ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Vũ lo lắng: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tỷ, nếu Thập Nhị tiên sinh làm sư mẫu của chúng ta thì có khi nào sư phụ không thích chúng ta nữa không? ͏ ͏ ͏ ͏