Triệu Hân Duyệt đảo đôi mắt trắng thanh tú, hắn là thánh hiền của Nho gia ta mà ngươi đắc ý cái gì chứ? Nàng nhìn qua chiếc ghế đá bên cạnh, nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lý công tử, chúng ta ngồi xuống nói chuyện tiếp đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An tiếp lời: ͏ ͏ ͏ ͏
- Được! ͏ ͏ ͏ ͏
Dưới gốc cây đào, hai người ngồi đối diện nhau ở trên ghế, từ xa nhìn lại trông giống như bích nhân giai thành. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt mở cuốn sách của nàng ra, đặt nó ở trước mặt của Lý Bình An, nàng nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lý công tử, đây là những gì mà ta đã viết lại được vào ngày hôm qua, nhưng ta không biết có viết sai chữ nào hay không, xin ngươi hãy chỉ giáo. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An trợn to hai mắt nhìn mấy dòng chữ trong cuốn sách, cười khan nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không giấu gì cô nương, ta... Bần đạo xem mà không hiểu. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt trợn to đôi mắt, nàng không thể tin được bèn hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Lý công tử không biết chữ sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An hơi chần chờ rồi nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cũng không phải là ta không biết chữ mà là ta không hiểu được chữ ngoại giới của các ngươi, Tam Thanh quan của bọn ta có một bộ truyền thừa văn minh, từ nhỏ bần đạo đều đã học qua hết những chữ phổ thông của bộ truyền thừa văn minh kia, chứ chưa từng học qua kiểu chữ ngoại giới của các ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong đầu Triệu Hân Duyệt lại hiện ra giọng nói dương dương tự đắc của Thanh Vũ: ͏ ͏ ͏ ͏
“Tam Thanh quan của bọn ta là tông môn viễn cổ đấy!” ͏ ͏ ͏ ͏
Trái tim nàng vô thức đập mạnh hai nhịp, lẽ nào lời nàng ta nói là thật ư? Cũng không hẳn, có lẽ nó là một loại văn tự tiểu chúng. ͏ ͏ ͏ ͏
- Thập Nhị tiên sinh, Thập Nhị tiên sinh... ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An gọi nàng hai tiếng. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt định thần lại, nàng vội vã xin lỗi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta xin lỗi, vừa nãy ta đang suy nghĩ một số chuyện. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Thập Nhị tiên sinh lại nghĩ về cái gì nữa vậy? ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt vuốt tóc trước trán, nghiêm túc hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Các ngươi thật sự có chữ riêng của mình ư? Truyền thừa độc hữu? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An gật đầu, nói một cách đương nhiên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không sai! ͏ ͏ ͏ ͏
Theo sự hiểu biết của Triệu Hân Duyệt, trên thế gian có rất nhiều kiểu chữ, trước kia mỗi vùng cương vực quốc gia đều có văn tự độc hữu của họ, thậm chí còn có các loại yêu văn, ma văn, quỷ văn, vân vân... Hỗn tạp không chịu nổi, về sau, chúng thánh đã định ra một loại văn tự chung, lúc này mới khiến cho văn tự trong thiên hạ giống nhau. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt hoài nghi nhìn Lý Bình An, nàng vô cùng hoài nghi về văn tự độc hữu mà hắn nói chính là một loại văn tự được lưu truyền vào thời điểm đó, bởi vì ở ngoại giới đã không còn sử dụng nữa nên hắn mới cho rằng đó là văn tự độc hữu của riêng mình. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt lễ phép hỏi hắn: ͏ ͏ ͏ ͏
- Không biết là ngươi có thể cho ta xem văn tự truyền thừa của các người hay không? ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Được thôi! Ngươi đi theo ta. ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi Lý Bình An tính toán, trong tương lai đạo môn sẽ rộng mở, bất kể là đệ tử ngoại môn hay là đệ tử nội môn cũng đều phải học chữ phổ thông, thậm chí còn có một loại tham vọng là khiến cho cả thế gian đều dùng Đạo tự, truyền bá càng rộng càng tốt, cho nên cũng không có gì phải giữ bí mật hết. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt chậm rãi đứng dậy, đi theo Lý Bình An đến hậu viện. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An dẫn nàng vào trong đại sảnh, hắn nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi ở đây chờ ta một lát. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt gật đầu, khẽ cười đáp: ͏ ͏ ͏ ͏
- Được! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An đi ra ngoài, xoay người đi vào trong gian phòng của hắn, đi đến đầu giường lật mấy cuốn sách, hắn phải lấy quyển nào cho nàng xem đây? ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn theo bản năng loại trừ đi những cuốn như: ‘Nhật Nguyệt luyện khí quyết’ và ‘Cơ sở Thổ Nạp Pháp’, hai cuốn sách này tạm thời chỉ có hai bản tu luyện công pháp ở trong đạo quán, mặc dù chúng có cấp độ không cao nhưng cũng không thể dễ dàng cho người khác xem được. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An đặt tầm mắt lên trên cuốn ‘Ngộ Chân Thiên’, pháp môn tu luyện của Nội Đan phái, điều kinh lý khí tính mệnh song hưu, nhưng rèn luyện thần hồn cũng không được. ‘Ngọc Hoàng kinh’? Thôi bỏ đi, hay là nói tự mình viết một chút ít đi! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An tìm ra một trang giấy, nghiên mực, cầm bút lông viết lên trên giấy: “Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang. Nhật nguyệt doanh trắc, thần tú liệt trương. Hàn lai thử vãng, thu thúc đông tạng.” ͏ ͏ ͏ ͏
Tất cả đều là phồn thể, lúc mới đến thế gian này, hắn bị hệ thống thúc ép đọc kinh, chép kinh, bây giờ chữ Triện đối với hắn đã không còn là vấn đề gì nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An buông bút xuống rồi cầm trang giấy lên thổi, sau đó hắn đi ra ngoài, đi về phía đại sảnh. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong đại sảnh, Triệu Hân Duyệt đang ngồi trên ghế, cúi đầu đọc sách, nghe được tiếng bước chân nàng ngẩng đầu lên, mỉm cười với Lý Bình An. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An cười ha hả: ͏ ͏ ͏ ͏
- Để ngươi chờ lâu rồi! ͏ ͏ ͏ ͏
- Đâu có, ta vẫn chưa đọc xong một trang sách nữa. ͏ ͏ ͏ ͏
Triệu Hân Duyệt mỉm cười đứng dậy. ͏ ͏ ͏ ͏