Đại Bạch trư phát ra tiếng phì phì trong mũi, lắc lắc cái đuôi, quay đầu khinh bỉ nhìn Bạch Hiểu Thuần, nghênh ngang đi về phía trước? Trốn? Heo gia ta là đại tu sĩ nhập giai, làm sao phải trốn? Đây là thời điểm để ngươi nhìn uy phong của heo gia. ͏ ͏ ͏ ͏
Trong khi đang leo núi, Bạch Vũ Trần dừng lại nghỉ ngơi, quay đầu nhìn lại, Ninh Khuyết cũng nhìn về phía sau, chỉ thấy một con heo to lớn chở một đứa bé, uốn éo cái mông vô cùng phong tao đi tới. ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Dùng heo làm thú cưỡi, đây là lần đầu tiên ta thấy đấy. ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Bạch trư đi đến bên cạnh bọn họ, khinh bỉ trừng Ninh Khuyết một cái, làm sao? Xem thường heo? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vũ Trần vỗ vỗ quạt xếp vào lòng bàn tay: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tinh quái Nhất giai sơ kỳ! ͏ ͏ ͏ ͏
Ninh Khuyết biến sắc, vậy mà là một đầu yêu quái? Lập tức cảnh giác nhìn Đại Bạch trư. ͏ ͏ ͏ ͏
Bước chân của Đại Bạch trư cũng dừng lại, giơ chân lên, vẻ mặt ngơ ngác nhìn Bạch Vũ Trần, hắn biết ta là yêu quái? Chẳng lẽ hắn cũng là tu sĩ? Nhưng rõ ràng ta cảm giác được hắn chính là người thường! ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Bạch trư bỗng nhiên rùng mình một cái, loại tình huống này chỉ có thể là tu vi chênh lệch quá xa, mình hoàn toàn không phát hiện ra được, khí thế đang dâng cao lập tức suy sụp, tai dựng thẳng cúi đầu nhìn mặt đất, không nhìn thấy ta, không nhìn không ta, không nhìn thấy ta... ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vũ Trần nhìn Bạch Hiểu Thuần ôn hòa cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu huynh đệ, ngươi cũng đi Tam Thanh quan sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Tam Thanh quan? Ánh mắt của Bạch Hiểu Thuần sáng lên, đám người Thạch Hạo có nói bọn hắn là đệ tử của Tam Thanh quan, liên tục gật đầu hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi biết Tam Thanh quan ở chỗ nào hay sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vũ Trần nhìn thoáng qua Đại Bạch trư cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Từ nơi này đi lên núi là đến. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần cười hì hì: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ đại ca ca! ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu như không chê có thể cùng đồng hành với chúng ta, chúng ta cũng tiến về Tam Thanh quan. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần nhếch miệng, dáng vẻ thiên chân vô tà: ͏ ͏ ͏ ͏
- Cám ơn đại ca ca! ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Bạch trư thành thành thật thật đi theo đằng sau Bạch Vũ Trần đi lên trên núi, Bạch Hiểu Thuần âm thầm đá bụng Đại Bạch trư mấy lần, để nó chạy mau, Đại Bạch trư cũng không động đậy, Bạch Hiểu Thuần cảm thấy phiền muộn, hai người này rõ ràng là địch nhân mà! ͏ ͏ ͏ ͏
Trên đường đi, Ninh Khuyết kinh ngạc nhìn về phía Bạch Hiểu Thuần mấy lần, hắn đã nhận ra, đã từng gặp qua tên tiểu quỷ này ở Bạch gia thôn, hôm qua Đại Bạch trư to béo này cùng với một đầu Bạch Hồ tế linh đối chiến với đệ tử của thư viện, vô cùng lợi hại. ͏ ͏ ͏ ͏
Nửa ngày sau, đoàn người leo đến giữa sườn núi, một đạo quán có khí thế mang phong cách cổ xưa tọa lạc ở trong núi rừng yên tĩnh, xung quanh đạo quán có chim tước kêu líu ríu. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vũ Trần tiến lên, gõ gõ đại môn của đạo quán kêu lên keng keng keng. ͏ ͏ ͏ ͏
Một tiếng kẽo kẹt vang lên, đại môn của đạo quán mở ra, Lý Bình An cầm phất trần đứng ở trước cửa. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần liếc mắt một cái liền nhận ra Lý Bình An, hôm qua chỉ hiển hóa một cái hư ảnh, dùng kiếm của Thanh Tuyết và Thanh Vũ tuỳ tiện đánh bại hai lão đầu và lão thái bà hung ác kia, còn chặt đứt cái thánh chỉ bỏ đi kia, ngón tay khẽ động, Thiên Địa biến sắc, vô cùng lợi hại. ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần lập tức xoay người xuống heo, bỗng nhiên xông vào đạo quán, ôm chân của Lý Bình An rồi khóc, kêu lớn lên: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, cứu mạng! ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An ngơ ngác cúi đầu nhìn lại, ta có thêm một đồ đệ từ lúc nào vậy? ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Vũ Trần, Ninh Khuyết cũng như hai hòa thượng không hiểu oa nhi này bị làm sao vậy? Bị người truy sát hay sao? ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Bạch trư đang lay động cái đuôi thì lập tức dừng lại, hai mắt nhìn Bạch Hiểu Thuần, cái cảnh tượng này rất quen thuộc, hắn ở trong thôn trộm đồ, thời điểm bị bắt lại, cũng ôm lấy đùi của thôn trưởng, kêu khóc như thế này: “Thôn trưởng, cứu mạng!” ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An nhìn Bạch Hiểu Thuần, sắc mặt dần dần cổ quái, trong đầu vang lên một thanh âm: ͏ ͏ ͏ ͏
“Đinh, phát hiện Khí Vận chi tử hoang dại, mời túc chủ mau chóng thu vào quán.” ͏ ͏ ͏ ͏
Bạch Hiểu Thuần vụng trộm nhìn thoáng qua Lý Bình An, thấy sắc mặt của Lý Bình An cũng không có vẻ tức giận, trong lòng bình tĩnh, lập tức quay người chỉ Bạch Vũ Trần mà thốt lên những lời lẽ chính nghĩa: ͏ ͏ ͏ ͏
- Sư phụ, bọn hắn với đám người ngày hôm qua là cùng một bọn, bọn hắn đều là người xấu, vừa nãy còn dự định cưỡng ép ta, ta thông minh tài trí tạm thời che giấu. ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này Bạch Vũ Trần mới chợt hiểu là chuyện gì xảy ra, không ngờ lại liên quan đến chuyện ngày hôm qua. ͏ ͏ ͏ ͏
Lý Bình An không kìm được lộ ra nụ cười, đầu năm này còn có chuyện ngồi trong nhà, vận mệnh chi tử tự đến cửa. Hắn đưa thay sờ sờ đầu Bạch Hiểu Thuần, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏
- Đồ nhi ngoan, yên tâm, có vi sư che chở cho ngươi, không ai có thể làm tổn thương ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏