Hứa thị đau khổ che mặt chạy đi, ở trong cái nhà này, bởi vì bụng của nàng không có động tĩnh gì nên nàng giống như trở thành kẻ có tội vậy!
Sau khi về phòng thì gương mặt Đinh Đại Lực cực kỳ khó coi, trong lòng thấp thỏm bất an, hình như Kiều Như Nguyệt đã biết gì đó?
Đinh Đại Lực giống như nghĩ tới điều gì mắng: “Con ngốc miệng không giữ cửa, thế mà lại nói cho Kiều quả phụ biết!”
Bỗng dưng, hắn cảm thấy sau lưng mình lạnh toát.
Lúc này đang là buổi trưa giữa tháng 5, là ngày nóng nhất, sao lại cảm thấy lạnh?
Đinh Đại Lực quay người, cũng không có cái gì cả.
Không biết vì sao đột nhiên trong đầu vang lên tiếng của Kiều Như Nguyệt: “Nếu bọn họ vẫn còn ở đây thì ngươi mãi mãi không bao giờ có con, trừ phi cầu xin bọn họ tha thứ, tiêu trừ oán khí của bọn họ”
“Bọn họ vẫn còn ở đây?”
Đinh Đại Lực sợ tới mức giật mình, vội vàng rời khỏi phòng, sao trên đời này lại có quỷ chứ?
Mà khi ánh mặt trời chiếu vào người hắn thì cảm giác lạnh toát mới giảm bớt.
……
【 Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ một: Chuộc lại Kiều Hiểu Khê, thưởng 20 điểm công đức.
Nhiệm vụ hai: Dạy dỗ Kiều Hiểu Khê trở thành một đứa trẻ lương thiện, hiền thục, có trách nhiệm, bây giờ giá trị phản nghịch của Kiều Hiểu Khê là 100%】
Tối đa?
Nói cách khác, phải dạy dỗ Kiều Hiểu Khê sao cho giá trị phản nghịch giảm xuống 0% thì mới được tính là hoàn thành nhiệm vụ?
Hệ thống không trả lời, xem ra là như thế.
Kiều Như Nguyệt cúi đầu nhìn về phía Kiều Hiểu Khê vẫn đang giãy giụa trong tay nàng…..
Kiều gia.
Nháy mắt khi cửa viện đóng lại thì Kiều Hiểu Khê cảm thấy hơi sợ hãi, cảnh giác lui về phía sau đứng cách Kiều Như Nguyệt một khoảng.
Kiều Như Nguyệt chỉ vào ghế đá, bàn đá dưới gốc cây táo bảo ngồi, rồi sau đó ngồi xuống trước.
Một lớn một nhỏ ngồi cách nhau một chiếc bàn đá, bốn mắt nhìn nhau.
“Ta tên là Kiều Như Nguyệt, năm nay 24 tuổi, là một quả phụ. Hai năm trước bị ma quỷ ám ảnh nên bán con đi, rất xin lỗi. Ta có nhà tranh bốn gian để ở, còn ba lượng bạc để mua thức ăn lấp đầy bụng. Ta có đầy đủ tay chân, có thể kiếm tiền nuôi con, cũng có thể bảo vệ con không để người khác bắt nạt. Nếu con đồng ý ở lại thì sau này hai chúng ta sống nương tựa lẫn nhau. Nếu con không đồng ý thì bây giờ con có thể rời đi, ta nói xong rồi”
Kiều Như Nguyệt vừa dứt lời thì bầu không khí trong sân liền rơi vào sự yên tĩnh, có thể nghe thấy cả tiếng hít thở.
Đôi mắt Kiều Hiểu Khê nhìn chằm chằm Kiều Như Nguyệt không chớp mắt, chú ý từng biểu cảm từng câu từng chữ mà Kiều Như Nguyệt nói với cô bé.
Điều kiện Kiều Như Nguyệt đưa ra rất tốt, có nhà để ở, có ba lượng bạc để mua cơm ăn, còn kiếm tiền nuôi cô bé, còn bảo vệ cô bé.
Nhưng Kiều Như Nguyệt thật sự tốt bụng đến thế sao?
Vừa mới tiêu một lượng bạc mua cô bé về từ chỗ Đinh gia, bây giờ lại giả vờ xin lỗi, làm hòa.
Kiều Hiểu Khê hít một hơi thật sâu, cô bé ngửi được mùi âm mưu ở đây, Kiều Như Nguyệt chắc chắn không tốt bụng đến thế!
Nhưng mà bây giờ cô bé còn nhỏ, không đánh lại Kiều Như Nguyệt, không có năng lực kiếm tiền, không có nhà ở, cũng không thể nuôi sống bản thân.
Trước mắt đành giả vờ như bản thân không biết gì, tin chuyện ma quỷ của Kiều Như Nguyệt vậy.
Không thể quay về Đinh gia thì Kiều gia sẽ trở thành nơi cô bé sống tạm!