Kiều Như Nguyệt cười: “Đinh lão thái, một nhà bốn người các bà một năm ăn hết hai lượng bạc à? Một đứa nhóc hai tuổi một năm ăn hết một lượng bạc?”
Sắc mặt Đinh lão thái cứng đờ, sau đó lại nghe thấy Kiều Như Nguyệt nói: “Nếu các bà không muốn bán, thì thôi vậy!”
Nói xong, Kiều Như Nguyệt lập tức đi ra ngoài, Kiều Hiểu Khê nhẹ nhàng thở ra.
Đinh lão thái nóng vội.
Để ngôi sao chổi Kiều Hiểu Khê trong Đinh gia thêm một ngày thì ngày đó Đinh gia vẫn không có hương khói.
Vất vả lắm mới có người đồng ý nhận nuôi Kiều Hiểu Khê!
Đinh lão thái vội hô lên: “Ngươi muốn trả bao nhiêu?”
Trái tim Kiều Hiểu Khê đập thình thịch, ánh mắt cũng dừng ở trên người Kiều Như Nguyệt.
“Một lượng” Kiều Như Nguyệt nói.
Cả nhà họ Đinh: “.....”
Đinh lão thái nói: “Vậy chẳng phải lỗ sao?”
“Hết cách rồi”
Kiều Như Nguyệt đứng yên tại chỗ, chỉ nghiêng đầu đáp lại, dáng vẻ như sắp rời đi.
Trái tim cũng Kiều Hiểu Khê cũng nảy lên theo lời nói của bọn họ, người Đinh gia dù có xấu xa nhưng vẫn đỡ hơn Kiều Như Nguyệt.
“Khi bán Hiểu Khê cho nhà các bà thì vẫn còn bình thường, bây giờ bà nhìn xem. Chỗ nào cũng là vết thương, tay chân gầy tới da bọc xương, vừa nhìn cũng biết các bà đánh con bé không ít lần, còn không cho con bé ăn cơm! Một đứa trẻ mới lớn chừng đó đã phải giặt quần áo cho cả nhà các bà!”
Kiều Như Nguyệt vừa nói vừa nhấc cánh tay của Kiều Hiểu Khê lên.
Đây là lần đầu tiên Kiều Hiểu Khê được người khác quan tâm về cơ thể cô bé như thế, bỗng dưng trong lòng xẹt qua chút ấm áp.
Tiếp theo, lập tức nghe thấy Kiều Như Nguyệt nhìn sang phía Đinh lão thái nói: “Ta chăm sóc, nuôi dưỡng con bé chẳng lẽ không cần tiền à?”
Kiều Hiểu Khê nhìn về phía Kiều Như Nguyệt đầy hoảng sợ.
Sau khi chăm sóc, nuôi béo lên thì nàng định làm gì? Lại bán đi à?
“Được, vậy một lượng!” Đinh lão thái nói.
Chỉ cần đuổi ngôi sao chổi này đi là được.
Thấy Đinh lão thái nhận tiền, Kiều Hiểu Khê theo bản năng chạy trốn, nhưng cũng không thể trốn khỏi bàn tay năm ngón của Kiều Như Nguyệt, đành để im mặc cho Kiều Như Nguyệt xách cô bé trong tay.
Khi Kiều Như Nguyệt vừa mới bước ra khỏi Đinh gia thì Kiều Như Nguyệt lại cảm nhận được trâm ngọc trong lòng ngực bỗng trở nên hưng phấn, vì thế quay sang nhìn Đinh Đại Lực nói:
“Nếu bọn họ vẫn còn ở đây thì ngươi mãi mãi không bao giờ có con, trừ phi cầu xin bọn họ tha thứ, tiêu trừ oán khí của bọn họ. Ta có thể giúp ngươi, giá cả vừa phải”
Vẻ mặt Đinh lão thái, Đinh lão đầu ngơ ngác, Kiều Như Nguyệt tham tiền tới điên rồi sao? Thế mà lại định đòi tiền tiếp?
Hứa thị cũng không rõ nguyên do, nhìn sang Đinh Đại Lực hỏi: “Kiều quả phụ bảo chàng cầu xin sự tha thứ của ai?”
Bọn họ là ai?
Ai ngờ Hứa thị vừa mới hỏi xong thì Đinh Đại Lực đột nhiên quay sang tức giận nói nàng: “Mấy lời này của nàng ta mà nàng cũng tin sao? Nếu không phải bụng nàng không biết cố gắng thì ta đâu tới nỗi bị một quả phụ trêu đùa?”
Nói xong, Đinh Đại Lực nổi giận đùng đùng bước đi, Hứa thị mặt đầy tủi thân, hốc mắt chứa đầy nước mắt.
Đinh lão đầu vờ như không nhìn thấy.
Đinh lão thái trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, tự làm tự chịu!