Cô Thư Dung và Lan Lan ở nhà, ngày ngày mong đợi, đêm

đêm tụng niệm.

"Không biết A Viễn và Bảo Âm sao rồi?"

"Tiểu cô phụ nói thi xong sẽ về, bảo chúng ta dọn dẹp nhà

cửa. Dung di nương, khi nào thì bắt đầu dọn dẹp?"

"Cần mang theo quần áo, chăn ga gối đệm, còn có nồi niêu

xoong chảo nữa."

"Của hồi môn của cô cô cũng nên mang theo."

"Hai người này, không đem theo nồi niêu, không biết một ngày

làm sao ăn ba bữa?"

Rốt cục, tiếng chiêng, tiếng trống và tiếng hò hét của mọi

người ập đến như sóng biển, rung chuyển cả bầu trời.

Cố Thư Dung kinh ngạc đứng lên: "Lan Lan, có người gõ cửa

phải không?"

Lan Lan đã sớm đứng lên, hai mắt sáng ngời, nhưng giọng nói

lại ngập ngừng: "Dung di nương, sao cháu lại nghe thấy, có người

đang gọi tên tiểu cô phụ, còn hô to Trạng nguyên?"

Trời ạ! Nếu tiểu cô phụ thi đậu trạng nguyên vậy cô cô sẽ là

trạng nguyên phu nhân rồi!

Tiếng ồn ào giống như sóng biển vô hình dâng trào, người báo

tin bị bao vây bởi tiếng reo hò, cuối cùng cũng đến cửa.

" Chúc mừng chúc mừng! Cố công tử thi đậu Trạng Nguyên!"

Cố Thư Dung chỉ cảm thấy trong đầu "Ầm" một tiếng, trên mặt

không khỏi nở nụ cười.

Trước cửa thỉnh thoảng lại có người đến báo tin vui, Lan Lan

còn nhỏ chỉ vui vẻ, không có choáng váng như Cố Thư Dung,

trong tay nhỏ bé cầm mấy đồng xu, nhanh nhẹn cảm ơn người tới

báo tin, cho đến khi không đủ tiền nữa.

"Dung di nương, không đủ tiền." Cô bé kéo ống tay áo Cố Thư

Dung, nhỏ giọng nói.

Cô Thư Dung sửng sốt một lúc, rồi nhanh chóng nói: "Ta vào

nhà lấy bạc, chúng ta đi đổi."

Hai người còn chưa kịp đi ra ngoài, Vương viên ngoại đã dẫn

theo hai hạ nhân bưng một giỏ tiền đồng đến báo tin vui: "Đại

điệt nữ, chúc mừng!"

Hai nhà có quan hệ thân thiết, Cố Thư Dung đối với ông ta

không khách khí, mừng rỡ nói: "Lão gia, người tới rồi!"

Náo nhiệt cho đến khi Cố Đình Viễn trở về.

Vừa vào ngõ hắn đã bị chặn lại không đi được. Trần Bảo Âm

không muốn bị bao vây cùng hắn, nên nàng ăn mặc cải trang, cúi

đầu che mặt, men theo chân tường chen qua đám đông trở về

nhà.

"Tỷ tỷ!" Vừa vào cửa nàng đã gọi một tiếng đầu tiên: "Lan

Lan! Ta về rồi!"

Khi Cố Đình Viễn trở về, đầu tiên là bái tạ Vương viên ngoại,

bái phỏng hàng xóm, thăm hỏi tiên sinh và bạn đồng môn. Sau

đó, hắn cùng Trần Bảo Âm mang theo lễ vật về Trần gia thôn, bái

phỏng thôn chính rồi cùng ăn mừng với người trong nhà.

Khoảng sân nhỏ có hàng rào chật kín người, già trẻ lớn bé đều

đến vây xem quan trạng nguyên. Làm quan vốn là đã quá tài giỏi,

có thể thi đậu Trạng Nguyên thì còn tài giỏi đến mức nào! Mà

người có năng lực như vậy lại xuất hiện ở Trần gia thôn bọn họ,

sao có thể không kích động?

Họ tranh nhau chen lấn muốn trở thành tặng gạo, mì, trứng

rau cho quan trạng nguyên, còn may quần áo giày dép cho quan

trạng nguyên, hy vọng được quan trạng nguyên mặc vào.

Cố Đình Viễn cũng không keo kiệt, vẽ tặng mỗi nhà một bức

tranh chữ, nghiêm túc cám ơn các hương thân nâng đỡ, rồi mới

đưa Trần Bảo Âm trở lại trấn.

Quầng mắt của Trần Bảo Âm đỏ hoe. Lần này đi, rất lâu sẽ

không trở lại. Họ muốn chuyển nhà định cư ở kinh thành.

Nàng có chút hối hận, muốn nói, sao không đem nương đi

theo? Nàng từng sợ Đỗ Kim Hoa luôn quản nàng, nhưng khi nghĩ

đến việc sẽ không thể gặp bà trong một khoảng thời gian dài,

nàng cảm thấy vô cùng buồn bã, không ngăn được nước mắt rơi

xuống.

"Chờ ta làm quan vài năm, tiết kiệm được chút bạc, mua một

một trạch viện ở trong kinh thành rồi sẽ đưa nhạc phu, nhạc

mấu, ca ca tẩu tẩu đến sống ở kinh thành." Cố Đình Viễn lau

nước mắt cho nàng, nói một cách nghiêm túc.

Trần Bảo Âm rơm rớm nước mắt nhìn hắn, nghẹn ngào nói:

"Chàng không được phép trở thành tham quan."

"Không làm tham quan, cũng có thể tiết kiệm được chút bạc."

Cố Đình Viễn nhẹ nhàng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play