Cố Đình Viễn làm bộ ngất xỉu: " Nương tử thích hoa hạnh hơn,

nếu không đã không chiết hoa đào mà sẽ chiết hoa hạnh."

" Nói nhảm." Thấy hắn giở trò, Trần Bảo Âm ném hắn một cái

nhìn trách mắng.

Cố Đình Viễn lắc đầu: "Nói nhảm cái gì? Đây là sự thật."

Trần Bảo Âm liếc nhìn hắn, mím môi im lặng. Nàng nhớ tới tết

nguyên tiêu năm ngoái khi nàng cùng hắn đi dạo hoa đăng, hai

người cũng từng đấu võ mồm như vậy.

" Đó là nói nhảm."

"Là sự thật."

Khi đó, trong lòng còn có chút ngọt ngào, cho đến hôm nay, lại

thành quá ngọt rồi.

Thấy nàng đột nhiên cúi đầu cười, Cố Đình nghiêng người hỏi:

"Nàng nhớ tới chuyện gì à?"

"Không có gì." Trần Bảo Âm lắc đầu.

Cố Đình Viễn đứng thẳng dậy và nói: "Ta biết. Nàng nhớ tới tết

nguyên tiêu năm ngoái đúng không?"

Hắn nhướng mày, rất đắc ý, Trần Bảo Âm trừng mắt đẩy hắn:

"Là chàng lợi hại! Cái gì cũng biết!"

Phi!

Hắn chắc chắn không hiểu rằng chuyện này sẽ khiến nàng

ngượng ngùng.

Thấy thê tử xấu hổ chạy vào nhà, Cố Đình Viễn cong môi,

chắp một tay sau lưng, chậm rãi đi vào.

Chớp mắt một cái, kỳ thi đình đã tới.

Cố Đình Viễn, mặc bào phục đi giày quan, cùng với tất cả các

thí sinh, bài kiến Thánh thượng, tiến hành thi đình

Đề thi cũng giống như trong trí nhớ, là nếu quân đội không đủ

tiền thì làm sao để giải quyết. Kì thực, Hoàng Thượng muốn xem

tâm tư của phe chủ chiến và phe chủ hoà.

Từ thời tiên đế, hơn mười năm nay biên quan đã nhiều lần bị

xâm phạm. Tiên đế xa hoa lãng phí, không đủ ngân lượng cấp

cho quân sĩ, cuộc sống của bách tính ở biên quan vô cùng cực

khổ. Hiện nay, quân vương là người có dã tâm lớn, kiếp trước Cố

Đình Viễn và hắn ta có năm năm tình nghĩa quân thần, cho nên

có thể hiểu một chút tâm tư của hoàng đế.

Mà kể cả là hắn không biết suy nghĩ của hoàng đế, Cố Đình

Viễn cũng theo phe chủ chiến. Quốc thổ của triều đình không thể

đề mất. Bách tính của triều đình không thể để bị thương vong.

Với ánh mắt kiên định, hắn nhúng bút vào mực. bắt đầu viết bài

vào giấy.

Quân vương trẻ tuổi ngồi trên cao, ánh mắt đảo qua quần

thần hai bên, sau đó chậm rãi đảo qua các thí sinh trong điện,

ngón trỏ gõ gõ trên bàn. Đi được đến đây, đa số các thí sinh xuất

thân bần hàn đã bị loại. Con cháu thế gia, môn đệ nhà thư

hương, con em quan viên hầu như ngồi kín trường thi.

Đây không phải là người hắn ta muốn. Hoàng đế suy nghĩ, ánh

mắt đảo qua một vòng, sau đó rơi vào người thi sinh ngồi bàn thi

đầu tiên. Người này, hắn ta đã chú ý đến, chính là xuất thân từ

gia đình nghèo khó.

Tiếng quần áo sột soạt, tiếng bước chân nhẹ vang lên trong

hội trường kinh động đến rất nhiều thí sinh.

Cố Đình Viễn cũng nhận ra hoàng thượng đang đi xuống. Hắn

cũng biết hoàng thượng đang đứng sau lưng hắn. Nhưng hắn

không quay đầu lại, tốc độ viết cũng không chậm lại, trả lời vấn

đề rõ ràng.

Đánh, đương nhiên là phải đánh. Quân lương phải được phát,

tướng sĩ phải được điều động, giặc cỏ phải được quét sạch, bách

tính phải được trấn an. Hắn nhìn nhã nhặn, nhưng là một người

chủ chiến chân chính. Không có một chút nhân nhượng, không có

một chút uyển chuyển, kiên cường cứng rắn khiến cho hoàng đế

trong lòng kích động, hận không thể lập tức kéo hắn ra nói

chuyện một phen!

Các đại thần trong điện đã thấy hoàng đế đứng sau thí sinh

ngồi hàng đầu tiên từ lâu, trao đổi ánh mắt, cuối cùng nhìn đến

một người. Người kia cúi đầu cụp mắt xuống, giống như một lão

hòa thượng đang nhập định, chưa từng phát hiện hoàng thượng

thiên vị.

Tả Đô Ngự Sử Phùng đại nhân, trưởng tử của ông, Phùng Văn

Bính, là người nổi danh tài tử trong kinh thành, các sòng bạc

trong kinh đều âm thầm đặt cược năm nay hắn ta sẽ giật giải

Trạng nguyên.

Khi hoàng đế cuối cùng cũng đi khỏi phía sau lưng Cố Đình

Viễn, chư vị đại thần cũng nhìn đi chỗ khác, Phùng đại nhân cuối

cùng cũng nâng mí mắt lên nhìn Cố Đình Viễn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play