Hai chiếc xe ngựa chạy ra khỏi ngõ Thanh Thuỷ, mang theo Cố

Thư Dung đầy miễn cưỡng, Cố Đình Viễn trong lòng bình yên,

Lan Lan đầy tò mò về kinh thành, Trần Bảo Âm do dự không nữ,

cùng với các vật dụng trong nhà, vẫy tay tạm biệt hàng xóm, từ

từ chạy đến cổng thành.

"Rời đi rồi." Đã đi cách cổng thành rất xa, Cố Thư Dung vẫn

vén rèm xe nhìn.

Lan Lan đã quay đầu lại, nhìn tiểu cô phụ ôn nhu trong sáng,

hưng phấn mà cung kính nói: "Tiểu cô phụ, người kể cho cháu

nghe chuyện người đi thi đi."

Đối với một tiểu cô nương, có thể đi vào hoàng cung, làm bài

dưới mắt hoàng thượng, nghĩ thôi cũng không dám nghĩ. Chỉ cần

đưa tay ra là có thể chạm vào hoàng thượng!

"Được." Cố Đình Viễn ấm áp nói. Cả đường vất vả không có

việc gì làm, trêu chọc chất nữ nhỏ cũng rất vui.

Kể tới đoạn hoàng thượng đi xuống, đứng ở phía sau xem hắn

làm bài, Lan Lan lại hít một hơi thật dài: "Oa!"

Ánh mắt càng trở nên sùng kính hơn. Lúc cô bé đọc sạch nếu

tiên sinh cô cô đứng sau lưng, cô bé sẽ rất hồi hộp!

"Cô phụ thật lợi hại." Cô bé sùng bái nói.

Cố Đình Viễn mỉm cười, lấy một nắm hạt dưa từ trong tay Bảo

Âm, vừa cắn vừa nói: "Lợi hại thật không?"

"Rất lợi hại!" Lan Lan nhanh nhẹn nói.

Cố Đình Viễn nói: "Cô cô đã dạy cháu đọc sách hơn một năm,

một câu rất lợi hại không thể hiện khả năng dạy học của nàng ấy.

Cháu hãy làm một bài thơ hãy lấy đề là tiểu cô phụ rất lợi hại."

Lan Lan: "..."

Cô bé có chút khó khăn, cắn cắn ngón tay, nhưng cuối cùng

vẫn rất mạnh mẽ đáp: "Vâng!"

Cô bé cau mày suy nghĩ, vắt óc viết một bài thơ. Một bên Cố

Thư Dung cười nói: "Đệ trêu chọc nó làm gì?"

Trần Bảo Âm nói: "Ai cho chàng ăn? Không phải cho ta và tỷ tỷ

sao?"

Thường ngày Cố Đình Viễn cắn hạt dưa, luôn không ăn nhân

hạt, một nửa cho nàng, một nửa cho Cô Thư Dung. Đợi hai người

không ăn nữa, hắn mới ăn.

Cố Đình Viễn nói: " Ta bây giờ là quan trạng nguyên, nàng còn

muốn ta cắn hạt dưa cho nàng sao?"

Trần Bảo Âm tức giận nói: "Chàng có làm Các lão cũng phải

cắn hạt dưa cho ta!" Vừa nói vừa nhéo lỗ ta hắn. Nếu bây giờ

không lập uy, chờ đến lúc hắn thật sự lợi hại, làm sao còn xem

nàng ra gì?

Cố Thư Dung từ bên cạnh chen vào: "Đúng, còn có phần của

ta nữa."

Cố Đình Viễn dường như bị áp đảo, không dám phản bác nữa,

lấy một nắm hạt dưa trong đĩa ra thành thật cắn ra nhân hạt.

Mặt trời mọc đằng đông, soi bóng hai cỗ xe vải xanh đung

đưa. Giống như hai hạt bụi trong thế giới bao la, khi gió thổi sẽ

bay đi rất xa, khi rơi xuống nơi khác, vẫn chỉ là hai hạt bụi.

Ở cửa sau Vĩnh Ninh Bá phủ, một thanh niên cao gầy, khuôn

mặt trắng như tuyết, giữa ngực phun ra một dòng máu lớn kinh

người, nhuộm đỏ y phục lộng lẫy.

Đôi mắt hắn ta âm u như vực thẳm, dữ tợn như bóng ma, cắn

chặt đôi môi đỏ tươi, người hầu trung thành bên cạnh che hắn ta

lại rồi hoảng hốt bỏ chạy.

Sau khi đoàn người đến kinh thành, phải mất hai ngày thu xếp

mọi thứ mới ổn thỏa để ở được.

Hai vợ chồng ở phòng chính, Cố Thư Dung ở phòng phía đông.

Nghĩ đến Lan Lan tuổi còn nhỏ ở một mình sẽ sợ hãi nên để nàng

cùng Cố Thư Dung ở phòng phía đông.

"Được rồi, hai ngày liên tiếp chỉ ăn thịt uống rượu, tỷ đi mua

chút thức ăn." Sáng hôm đó sau khi ăn sáng xong Cố Thư Dung

cầm giỏ đi ra ngoài.

Nàng ấy định gọi Lan Lan đi cùng nhưng ngồi xe ngựa nhiều

ngày mệt mỏi Lan Lan bị ốm. Cố Thư Dung để cho nàng ở nhà

nghỉ ngơi tự mình ra ngoài.

Đình viện Cố gia thuê ở khu thành nam, gần đó có nhiều gia

đình giàu có, có cả quan viên nên trị an rất tốt, cách chợ cũng

gần.

Cố Thư Dung vì để thuận tiện nên vấn tóc theo kiểu của phụ

nhân*, thoải mái đi dạo ở chợ. Sau khi tìm hiểu rõ giá cả thức ăn

ở kinh thành nàng mới mua chút rau và trứng gà cần thiết sau đó

trở về nhà.

*Phụ nhân: Tên gọi chung của những người phụ nữ trưởng

thành đã kết hôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play