Nghe những lời này, Trần Bảo Âm cảm thấy có gì đó không ổn,

nhưng mà nàng nhất thời không nghĩ đến được bất cứ điều gì, chỉ

có thể cúi đầu ngượng ngùng.

"Muội thích uống cái gì, ngày mai ta làm cho muội." Cố Thư

Dung lại nói: "Đừng khách sáo với ta, ta thích làm những thứ này,

còn muốn làm đồ ăn thức uống cho bọn muội lâu dài."

Lâu dài?

Trần Bảo Âm dường như đã hiểu ra điều gì đó, nhưng có chút

mơ hồ, thế là nói: "Cố tỷ tỷ, có phải tỷ muốn nói gì với muội

không?"

Cố Thư Dung là một người thẳng thắn, Trần Bảo Âm với nàng

ấy quen biết không phải là ngày một ngày hai, nên nàng biết rất

rõ phong cách nói chuyện của nàng ấy. Nhớ lại gần đây Cố Thư

Dung luôn nói những lời rất kỳ lạ, không giống với nàng ấy cho

lắm.

"Không có, không có việc gì." Cố Thư Dung lắc đầu phủ nhận,

cất cái bát rỗng đi: "Muội làm việc đi, ta về nhé."

"Cố tỷ tỷ!" Trần Bảo Âm gọi lại.

Cố Thư Dung không ngoảnh lại mà vội vàng bước đi. Nhìn

bóng lưng của nàng ấy, Trần Bảo Âm từ từ cau mày.

Cố Thư Dung xách giỏ, mải miết đi về phía trước, nhưng lại

không về nhà, mà tìm một nơi vắng vẻ bên bờ sông, chậm rãi

ngồi xuống. Đặt chiếc giỏ sang một bên, ôm gối, mông lung nhìn

vào mặt sông.

Nàng ấy không dám nói ra. Nàng ấy sợ Bảo Âm không đồng ý,

từ đấy hủy bỏ hôn ước này, đến lúc đó A Viễn sẽ đau lòng biết

bao.

Lẽ nào thật sự muốn gả đi? Vì hạnh phúc của A Viễn, phải

chăng nàng nên gả đi thì tốt hơn? Càng nghĩ càng đau lòng, hốc

mắt đỏ dần lên.

Trần Bảo Âm cảm thấy rằng Cố Thư Dung đang có tâm sự gì

đó, nàng định tìm cơ hội để nói chuyện với Cố Đình Viễn. Nhưng

khi Cố Thư Dung trở lại vào ngày hôm sau, nàng ấy đã không có

gì bất thường nữa, thẳng thắn, lanh lợi như thường ngày, Trần

Bảo Âm suy đi nghĩ lại, không nhắc đến nữa.

Hôm nay, có khách đến chơi nhà.

Một gã thanh niên trông điềm tĩnh, đứng đắn cưỡi ngựa đến

cửa Trần gia và hỏi: "Đây có phải là nhà của Trần Hữu Phúc

không?"

Đỗ Kim Hoa đi ra cửa, bà nhìn thấy một con ngựa đen với bộ

lông óng ả, trong lòng bất chợt run lên, .

Bây giờ bà rất sợ những người cưỡi ngựa.

"Ngươi là ai?" bà hỏi.

Gã thanh niên xuống ngựa, cười nói: "Ta là quản sự của Hoài

Âm Hầu phủ, phu nhân phái ta tới báo tin vui."

Quả nhiên, là người trong kinh.

"Báo tin vui?" Bà ngơ ngác hỏi.

Gã thanh niên cầm một cái gói trong tay, bước vào sân và nói:

"Tiểu thư Lâm Lang đã kết hôn, phu nhân cử ta đến đưa kẹo

cưới."

Lâm Lang? Đã gả đi rồi?

Đỗ Kim Hoa nhất thời không kịp phản ứng.

"Lão gia tử, lão thái thái, hai vị khỏe không?" Gã thanh niên

chắp tay hỏi thăm: "Tiểu thư Bảo Âm khỏe chứ ạ?"

Đỗ Kim Hoa không biết nên có biểu cảm gì, thản nhiên nói:

"Khỏe, tất cả đều khỏe."

Trên mặt gã thiếu niên lộ rõ nụ cười chân thành: "Phu nhân

của bọn ta rất nhớ tiểu thư Bảo Âm, lão thái thái có thể nói thêm

đôi điều để sau khi ta trở về có thể nói lại với phu nhân bọn ta

được không?"

Nhớ? Họ nhớ Bảo Âm? Đỗ Kim Hoa tức giận vô cớ trong lòng.

Nói chuyện hay ho quá nhỉ, nhớ như thế, sao một năm qua chưa

từng phái người đến đây?

"Ăn được, uống được, ngủ được." Đỗ Kim Hoa vẫn vẻ mặt

thản nhiên: "Các người còn muốn biết điều gì?"

Gã thanh niên cười ha ha, nói rằng: "Không biết tiểu thư Bảo

Âm có phải bàn chuyện thành thân rồi không?"

"Làm gì vậy?" Đỗ Kim Hoa lập tức cảnh giác.

Gã thanh niên nói: "Lão thái thái đừng hiểu lầm, vừa rồi là tiểu

tử tuân lệnh phu nhân hỏi thăm Bảo Âm tiểu thư một chút."

Thấy Đỗ Kim Hoa không hợp tác, hắn ta nhanh chóng cáo từ.

Đỗ Kim Hoa nhìn bóng lưng hắn ta rời đi, mím chặt môi, run

rẩy. Tại sao? Tại sao lại cho người đến? Mạnh ai người nấy sống

không tốt hay sao? Bảo Nha Nhi của bà đã quên, bọn họ lại tới

trêu chọc nàng, thật đáng ghét!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play