Cái gói trong tay bà rất nặng, bà không biết đó là gì, Đỗ Kim

Hoa ôm nó như ôm một cục than hồng, bỏng đến nỗi khiến cánh

tay bà đau nhức.

Nhưng gã thanh niên vẫn chưa rời khỏi thôn. Hắn ta đến cổng

thôn, nắm lấy một nắm mứt hoa quả, gọi một vài đứa trẻ đến

bên cạnh và hỏi: "Có biết Trần Bảo Âm không?"

Không đứa trẻ nào trong thôn nào mà không biết Trần Bảo

Âm, đó là tiên sinh trong thôn, dịu dàng xinh đẹp, hình tượng rất

cao quý.

Người thanh niên lại hỏi: "Nàng đã đính hôn rồi phải không?"

Tiên sinh Trần và cử nhân Cố đã đính hôn, trong thôn không

người nào không biết, đến cả đứa bé ba tuổi cũng biết chuyện

này.

Gã thanh niên lấy được tin tức rồi, lập tức trở về kinh.

Khi Hầu phu nhân biết được một thư sinh nghèo hèn muốn

cưới Bảo Âm, khuôn mặt đoan trang xinh đẹp của bà sa sầm lại,

bà nắm chặt chiếc khăn tay: "Đồ ngốc!"

Đứa trẻ ngốc, không có mắt nhìn người đó, đã bất cẩn đó đã

rơi vào bẫy của người ta rồi!

Hoài Âm Hầu phủ sai người đưa tới một gói hạt dưa đậu

phộng và bánh kẹo cưới.

"Hừ." Tôn Ngũ Nương kéo gói đồ: "Sao lần này không gửi bạc

tới?"

Đối với những người ở xa sẽ tặng một gói này, tuy nhìn có vẻ

đắt tiền, là loại mà Tôn Ngũ Nương chưa từng thấy, nhưng dù sao

cũng chỉ là đồ ăn mà thôi.

Hầu phủ của họ thực sự có thể đưa gửi qua cho được.

Đỗ Kim Hoa nhìn qua nói: "Bạc, bạc! Ngươi chỉ biết có bạc!"

Bị sặc nguyên câu này nên Tôn Ngũ Nương bĩu môi không nói

nữa.

Đỗ Kim Hoa đang có tâm trạng không tốt, mọi người trong nhà

đều biết điều đó. Đó là đứa khuê nữ bà nuôi như tâm can bảo

bối, đã bị người ta đón đi, cũng không quay về thăm bà, bây giờ

gả cho người ta rồi, bà chỉ biết đối phương là ai, có xứng với con

bà hay không.

Trần Bảo Âm cúi đầu uống trà, không nói nữa.

Nàng nhớ trong giấc mơ của mình, nàng và Từ Lâm Lang cũng

tranh giành một nam nhân.

Đã lâu lắm rồi, nàng đã sớm không nhớ giấc mơ đó nữa, cũng

không nhớ rõ tướng mạo của nam nhân đó, chỉ nhớ lờ mờ rằng

người nọ không cũng không tệ, cao to lực lưỡng, thông thạo cả

văn lẫn võ.

Từ Lâm Lang vẫn gả cho người đó sao? Trần Bảo Âm không

biết, cũng không tò mò. Nàng nghĩ về mình và Cố Đình Viễn.

Cố Đình Viễn không tuấn tú uy vũ, cũng không cao đo lực

lưỡng, hắn trông gầy tong teo yếu ớt, khi hai người lần đầu tiên

gặp mặt, mọi người còn nghi ngờ hắn có thể ngã xuống nếu gió

thổi qua.

Nhưng hắn ân cần chân thành, thỉnh thoảng cho nàng ăn khi

nàng cảm thấy đói và khó nói thành lời, hướng dẫn nàng khi nàng

gặp khó khăn trong việc viết lời, luôn mỉm cười với nàng, như thể

nàng là một người rất tốt, mỗi khi hắn nhìn nàng ánh mắt đều

tỏa sáng lấp lánh.

Nghĩ đến đây, khóe miệng nàng bất giác nhếch lên. Người nọ

không đứng đắn, da mặt dày, có nhiều tâm tư. Nàng cố gắng kìm

nén khóe miệng, không thể khen hắn, nàng mới không thèm

khen hắn.

Tuy nhiên, dù hắn không tốt như thế nào thì hắn vẫn tốt hơn

các quý công tư anh vũ bất phàm ở kinh thành này. Khóe miệng

vốn bị kìm nén lại không tự chủ được nhếch lên, thứ nàng thích

nhất chính là thứ tốt nhất.

Sóng gió từ những người đến từ kinh thành đã lắng xuống

trong vài ngày.

Người trong nhà không thích nhắc tới, rất nhàm chán. Từ Lâm

Lang đã cách bọn họ rất xa, không chỉ vì khoảng cách, mà ở

trong lòng cũng xa. Xa đến mức nếu một ngày gặp xe ngựa của

nàng ở ngoài đường họ cũng không gọi nàng lại để chào hỏi.

Có lẽ Từ Lâm Lang cũng vậy. Nếu không, khi nàng thành thân

cũng không nói tiếng nào và cũng không hề trở lại.

"Lòng của Từ Lâm Lang thật là cứng rắn." Thấy Đỗ Kim Hoa

không có ở trong phòng bếp, Tôn Ngũ Nương nói chuyện phiếm

với Tiền Bích Hà: "Nương muội dù sao cũng nuôi nàng những

mười lăm năm, một năm nàng đi xa cũng không một lần trở về,

khi thành thân cũng không nói một lời. Thật sự cảm thấy lòng

nương ta làm bằng đá sao, sẽ không đau lòng sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play