Bảo Nha Nhi ấy, khuê nữ của bà, mới trở về bên cạnh bà

không lâu? Thì sắp gả đi rồi, Đỗ Kim Hoa vừa vui mừng nhưng lại

vừa muốn khóc.

"Bảo Nha Nhi của của chúng ta có phúc khí." Tiền Bích Hà vừa

đi kim vừa cúi đầu nói: "Tiểu Cố chắc chắn có thể thi đỗ tiến sĩ."

Nếu thi đỗ tiến sĩ, thì có thể làm quan rồi. Trần Bảo Âm gả cho

hắn, thì sẽ là thái thái của quan rồi.

Đây là phúc khí lớn biết bao chứ?

Đỗ Kim Hoa nghe xong, trong mắt hiện lên nét vui mừng, bà

nghĩ tới điều gì đó nói rằng: "Ta phải giục Tiểu Cố, đừng quá lơ

là, phải tranh thủ thời gian đọc sách, sao lại có thể ngày nào cũng

chạy ra ngoài?"

Trước đó là mỗi ngày đều lên trấn, sau đó không đi nữa thì

thường ra ngoài đi dạo, chuyên chọn thời gian mà Trần Bảo Âm

lên lớp và tan lớp.

"Ta phải nói cho thôn trưởng, đừng để hắn dạy bọn trẻ, hắn

làm gì có thời gian?" Đỗ Kim Hoa chau mày nói.

Tiền Bích Hà thì có cách nghĩ khác, nhẹ nhàng nói: "Nương, Cố

huynh đệ tự có tính toán của riêng mình."

Cố Đình Viễn trước đây cũng như vậy, hắn không phải cũng đã

thi đỗ rồi sao? Hắn không phải là người không biết phân biệt

nặng nhẹ, Tiền Bích Hà nghĩ thầm.

Đỗ Kim Hoa cũng nhớ ra, lẩm bẩm rằng: "Đây là Cố Đình

Viễn."

Hắn nhìn vào là một người thật thà, nhưng thật ra hắn lại rất

không chính trực, ngày nào cũng chạy đi nhìn trộm khuê nữ của

bà?

Bà lại nhớ đến việc có người tặng a hoàn, tiểu thiếp cho Cố

Đình Viễn. Trong lòng bà cảm thấy rất khó chịu, nhưng lại không

lo lắng nhiều. Cố Đình Viễn nếu thật sự có tâm địa gian xảo, bà

sẽ không tha cho hắn!

Khuê nữ của bà cũng không phải kém cạnh gì!

"Trong khoảng thời gian này, Tiểu Dung phải vất vả rồi." Chỉ

nghe Tiền Bích Hà nói.

Cố Thư Dung phải tiếp đãi khách khứa đến thăm, còn phải lo

lắng về hôn sự của Cố Đình Viễn, bận rộn đến mức có thể hình

dung là một người chân không chạm đất.

"Cô nương này, thật không dễ dàng gì." Đỗ Kim Hoa thở dài.

Nuôi nấng đệ đệ từ nhỏ đến lớn, khổ cực biết bao. Bây giờ đệ

đệ thành tài, nàng ấy cũng đã lớn tuổi, cả đời không có nơi nào

để gửi gắm.

"Ta nghe người ta nói, càng ngày càng có nhiều người tới cầu

thân." Tiền Bích Hà nói: "Nhiều hơn so với trước đây, không còn

là những người què người điếc nữa."

Đỗ Kim Hoa cũng có nghe nói qua, đều là nghe được từ những

hàng xóm tới thăm buôn chuyện, bà nói: "Cô nương này chịu

thiệt chính là chịu thiệt vì tuổi lớn rồi thôi."

Cố Thư Dung đã hai mươi sáu tuổi rồi, nếu nàng ấy trẻ hơn

mười tuổi, làm muội muội của Cố Đình Viễn thì thật tuyệt. Với tiền

đồ của Cố Đình Viễn, nàng ấy có thể được coi là đối tượng tốt.

Nhưng bây giờ, thật khó để tìm được một đối tượng trẻ tuổi,

khỏe mạnh lại có hoàn cảnh khá giả.

Cố Thư Dung cũng đang lo lắng.

Nhưng, điều nàng ấy lo lắng lại là một chuyện khác.

"Cố tỷ tỷ." Bên ngoài học đường, Trần Bảo Âm bưng bát canh

lê trần bì lên, có chút ngượng ngùng nói: "Tỷ bận như vậy, không

cần phải đến thăm muội đâu."

Cố Thư Dung nét mặt dịu dàng, nói rằng: "Mùa thu khô ráo,

muội lại phải giảng bài cho bọn nhỏ, uống chút canh lê cho mát

cổ họng. Về phần ta, mấy ngày nay gần đây là hết bận rộn rồi."

Cố Thư Dung không phải là người ngoài, nàng ấy là tỷ tỷ của

vị hôn phu của nàng, người thường mang đồ ăn thức uống đến

cho nàng, Trần Bảo Âm vừa cảm động, vừa cảm thấy xấu hổ.

"Cố tỷ tỷ dạo này gầy đi rất nhiều." Nàng tha thiết nói rằng:

"Tỷ tỷ cần phải nghỉ ngơi nhiều hơn."

Cố Thư Dung cất tiếng cười: "Vâng, tỷ biết rồi."

Trần Bảo Âm ăn hết canh lê trần bì, trả lại chiếc bát rỗng, chỉ

nghe Cố Thư Dung thản nhiên nói rằng: "Ta ấy à, ta không có

nguyện vọng gì, chỉ muốn chăm sóc cho bọn muội thật tốt, để A

Viễn không phải bận tâm lo lắng điều gì, làm cho muội cũng vui

vẻ hạnh phúc."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play