"Đương nhiên, chúng ta cứ hoan nghênh bà ta!" Trần Bảo Âm mỉm cười: "Nếu ai đó sẵn sàng cung cấp một trăm mẫu đất, cả gia đình chúng ta cứ tiếp đãi bà ta thật nông nhiệt."

Đồ Kim Hoa võ vào lưng cô một cái: "Con thật to gan!"

Trời ơi! Chuyện này so với tưởng tượng của Đỗ Kim Hoa còn kinh khủng hơn!

"Con có bản lĩnh nhắc lại lời nói của mình không? Con chỉ đang khoác lác thôi?" Đỗ Kim Hoa lo lắng kêu lên, hai mắt đỏ ngầu: "Triệu Văn Khúc sẽ phiền phức đến mức đó sao? Hắn lớn hơn con đến một giáp thì con có thể biết rõ hắn đã làm ra bao nhiêu chuyện phiền phức sao? Con sao lại dám nói có thể quản được hắn —~ "

Bà suýt chút nữa đã bị tức giận đến chết!

"Nương nương" Trần Bảo Âm vội vàng nắm tay bà và nghiêm túc nói: "Con biết con đang làm gì. Con không nói lung tung đâu. Nương hãy tin con một lần đi."

Đỗ Kim Hoa không phải không muốn tin nàng, bà lau nước mắt và cố nói: "Tại sao phải bận tâm đến vấn đề này? Chúng ta có thể nghèo, nhưng cuộc sống của chúng ta rồi cuối cùng sẽ tốt hơn. Tại sao con lại thèm muốn trăm mẫu đất của người khác?" Nếu Triệu gia dám sử dụng vũ lực, người dân trong làng sẽ đứng ra bảo vệ nàng. Tại sao nàng lại có cái gan lớn và trái tim nham hiểm như vậy? Thực sự thèm muốn đất của người khác!

Là một người mẹ nên Đỗ Kim Hoa hiểu rõ về con gái của mình nhất và bà gần như hiểu ngay ý định của Bảo Âm khi nghe nàng kể hết mọi chuyện. Không có gì ngạc nhiên khi nàng hấp tấp đến vậy. Đây vốn là tính cách đặc trưng của nàng nhưng với tính cách này...

Đỗ Kim Hoa run lên vì sợ hãi, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ. Đứa trẻ này, bà không thể quản được nó, cũng không thể bảo vệ nói

Xe ngựa ầm ầm đang lăn bánh, Triệu lão thái thái đang ngồi ở trong, thân thể lắc lư theo từng chuyển động của xe ngựa. Khuôn mặt trang nghiêm của bà ta đang rất căng thẳng, đôi môi mím chặt, toát lên vẻ nghiêm túc và u ám.



Tiểu nha hoàn quỳ ở trong góc, cuộn tròn người như quả bóng, vùi đầu thật sâu, ngay cả thở cũng thấy sợ hãi. Dù là bà mối Vương nhìn bộ dạng lúc này của Triệu lão thái thái cũng không dám xen vào. Nhưng bà vẫn ngầm cảm tạ Ngân Lai và trong lòng cũng đang rất thấp thỏm.

"Lão thái thái, ngươi và cô nương của nhà họ Trần đã nói gì với nhau thế? Nàng có hứng thú rồi sao?" Trên mặt bà mối Vương lộ ra nụ cười, cúi người nói: "Triệu công tử tuấn tú hiếu thuận, Trần cô nương nhất định là có hứng thú."

"Hừ. ' Triệu Lão thái thái chỉ khit mũi.

Thái độ này không giống như là đã thành công cho lắm. Nhưng nụ cười của bà mối Vương vẫn giữ nguyên và tiếp tục nói: "Những cô gái nhỏ ở độ tuổi này đều rất dè dặt. Lời cầu hôn vào đầu tiên bị từ chối là chuyện thường, dù sao đối phương cũng muốn giữ thể diện."

Sau khi nghe điều này, Triệu lão thái thái liếc xéo bà ấy và nói: "Tất nhiên là nàng có quan tâm. Con trai ta, Triệu Văn Khúc vốn là một đứa trẻ tốt như vậy mà." Đến mức đòi cả trăm mẫu đất, cũng có thể coi là đã quan tâm. Triệu lão thái thái sẽ không đời nào để con trai mình mất mặt trước mặt người ngoài.

"Ôi chao! Thật là tốt quá đi!" Bà mối Vương cười sảng khoái.

Bà ấy không ngừng ca ngợi Triệu Văn Khúc, nói rằng sau khi Trần Bảo Âm gả vào Triệu gia thì nhà họ nhất định sẽ phát đạt. Điều đó khiến Triệu Lão thái thái vừa vui vừa buồn.

Con trai của bà chắc chắn là tốt! Nhưng cô gái họ Trần đó ... thật không biết nên nói như thế nào!

Tâm địa của nàng như một con rắn rết độc hại!

Triệu lão thái thái sẽ không ngại chấp nhận có một đứa con dâu vô tâm, tàn nhẫn với người ngoài. Vì chỉ bằng cách tàn nhẫn với người ngoài, nhà của họ mới có thể thịnh vượng, đúng không? Nhưng nếu nàng tàn nhẫn với Triệu Văn Khúc thì Triệu lão thái thái sẽ không bao giờ có thể chấp nhận điêu đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play