"Đương nhiên, chúng ta cứ hoan nghênh bà ta!" Trần Bảo Âm mỉm cười: "Nếu ai đó sẵn sàng cung cấp một trăm mẫu đất, cả gia đình chúng ta cứ tiếp đãi bà ta thật nông nhiệt."
Đồ Kim Hoa võ vào lưng cô một cái: "Con thật to gan!"
Trời ơi! Chuyện này so với tưởng tượng của Đỗ Kim Hoa còn kinh khủng hơn!
"Con có bản lĩnh nhắc lại lời nói của mình không? Con chỉ đang khoác lác thôi?" Đỗ Kim Hoa lo lắng kêu lên, hai mắt đỏ ngầu: "Triệu Văn Khúc sẽ phiền phức đến mức đó sao? Hắn lớn hơn con đến một giáp thì con có thể biết rõ hắn đã làm ra bao nhiêu chuyện phiền phức sao? Con sao lại dám nói có thể quản được hắn —~ "
Bà suýt chút nữa đã bị tức giận đến chết!
"Nương nương" Trần Bảo Âm vội vàng nắm tay bà và nghiêm túc nói: "Con biết con đang làm gì. Con không nói lung tung đâu. Nương hãy tin con một lần đi."
Đỗ Kim Hoa không phải không muốn tin nàng, bà lau nước mắt và cố nói: "Tại sao phải bận tâm đến vấn đề này? Chúng ta có thể nghèo, nhưng cuộc sống của chúng ta rồi cuối cùng sẽ tốt hơn. Tại sao con lại thèm muốn trăm mẫu đất của người khác?" Nếu Triệu gia dám sử dụng vũ lực, người dân trong làng sẽ đứng ra bảo vệ nàng. Tại sao nàng lại có cái gan lớn và trái tim nham hiểm như vậy? Thực sự thèm muốn đất của người khác!
Là một người mẹ nên Đỗ Kim Hoa hiểu rõ về con gái của mình nhất và bà gần như hiểu ngay ý định của Bảo Âm khi nghe nàng kể hết mọi chuyện. Không có gì ngạc nhiên khi nàng hấp tấp đến vậy. Đây vốn là tính cách đặc trưng của nàng nhưng với tính cách này...
Đỗ Kim Hoa run lên vì sợ hãi, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ. Đứa trẻ này, bà không thể quản được nó, cũng không thể bảo vệ nói
Xe ngựa ầm ầm đang lăn bánh, Triệu lão thái thái đang ngồi ở trong, thân thể lắc lư theo từng chuyển động của xe ngựa. Khuôn mặt trang nghiêm của bà ta đang rất căng thẳng, đôi môi mím chặt, toát lên vẻ nghiêm túc và u ám.