Trần Bảo Âm không phải là người dễ nuôi, nàng rất mê đảm sự giàu sang. Có khả năng sau khi kết hôn với nhà họ, nàng sẽ tiêu tiền chảng khác nào con trai bà. Nếu lấy nàng về, Triệu gia chắc sẽ càng suy tàn nhanh hơn!
Lão thái thái càng nghĩ về nó, càng cảm thấy tồi tệ. Bà đi chuyển này để tìm dâu cho con trai, nhưng kết quả thì ra sao? Nghĩ đến sự hung dữ của đứa con gái nhà họ Trần, khiển bà không chỉ dẹp tan ý tưởng cưới nàng về làm con dâu mà còn...
Những lời mà Trần Bảo Âm đã nói, Triệu lão thái thải cũng không hẳn là không quan tâm. Nếu bà không thể đáp ứng được điều kiện của nàng, mọi thứ sẽ được trả lại như cũ. Quan trọng nhất, trước khi rời đi, Trân Bảo Âm đã nói: 'Đây là vốn liếng cho sự hưng thịnh của Triệu gia các người."
Về phần Triệu Văn Khúc, Triệu lão thải thái đã quá hiểu rõ về nó. Cho dù bà có cố gảng thuyết phục như thế nào đi nữa hắn cũng không bao giờ nghe dù chỉ một câu. Trước đây, Triệu lão thái thái còn có thể dùng đạo hiếu để khiến hắn ngoan ngoãn trong mười đến mười lăm ngày. Nhưng bây giờ? Hắn ngày càng trở nên thờ ơ với gia đình. Lúc nào cũng chỉ lang thang bên ngoài va thường không thể tìm thấy. Trong năm lần Triệu lão thái thái có cơ hội gặp hán thì hết bốn lần là vì hắn muốn bòn tiền. Việc này khiến bà vô cùng lo lắng, sợ con trai thật sự sẽ phung phí hết gia sản, trăm năm nữa khi bà ra đi sẽ không có người chăm sóc hắn, dẫn đến kết cục đáng thương. Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến trái tim bà đau nhói, và quyết tâm càng thêm vững vàng.
Nếu Triệu lão thái thái không thể đưa hắn trở lại con đường đúng đắn, thì phần lớn tài sản của Triệu gia chắc chắn sẽ cạn kiệt vào một ngày nào đó. Nhưng một trăm mẫu đất mà Trần Bảo Âm yêu cầu, thực sự khiến bà đau như thể mất ruột mất gan.
Có cách nào khác không? Liệu bà có thể tự đưa con trai của mình trở lại không? Kế hoạch tốt nhất mà Trần Bảo Âm gợi ý là gì?
Xe ngựa tiến vào Triệu gia thôn, trước tiên là thả bà mối Vương xuống, sau đó rễ vào Triệu gia phủ.
"Lão thái thái, đã xảy ra chuyện không hay rồi." Vừa vào nhà, lão bộc đã vội vàng tiến đến, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Triệu lão thái thái quở trách: "Sao lại luống cuống như vậy? Ăn nói cho đàng hoàng đi!"