Bọn trẻ im lặng ăn, nhưng Trần Bảo Âm lại không ăn một cách lặng lẽ. Nàng xé phần bánh rán giòn của mình đưa cho Đỗ Kim Hoa, nói: "Nương, ăn một chút đi."
Đỗ Kim Hoa khinh thường nói: "Căn không được, con ăn đi."
Bà chỉ liếc nhìn nhưng không cầm lấy.
Đỗ Kim Hoa cũng có một miếng bánh kếp giòn, vì vậy bà đã xé nó ra và đưa cho Ngân Lai. Bà vẫn nghiêm mặt và không đưa nó cho Bảo Âm vì vẫn còn giận nàng!
Trân Hữu Phúc vừa ăn vừa hỏi: "Làm sao vậy?"
Ông vừa mới trở về nên không biết chuyện gì đã xảy ra ở nhà.
Đỗ Kim Hoa cũng lười nói chuyện với ông: "Không có gì!"
Thấy vậy, Tiên Bích Hà đành phải lên tiếng: "Có người của Triệu gia đến nhưng Bảo Âm đã đuổi họ đi. Nương đã tức giận vì cho rằng Bảo Âm quá nổi loạn."
"Có người của Triệu gia tới?" Trân Hữu Phúc nói: "Và họ đã bị đuổi đi? Điều đó rất tốt. Bảo Âm cũng không tồi."
Ông cười khúc khích khiến cho Đỗ Kim Hoa tức giận đến giãẫm lên chân ông: "Ăn cơm của mình đi!" Ông biết rằng Bảo Âm có bản lĩnh? Tại sao ông không tự biết rằng mình rất vô dụng đi? Lúc nào cũng để con gái phải ra mặt, lão già vô dụng!
Trân Hữu Phúc không nói gì, lặng lẽ rút chân lại và ăn bánh kếp của mình.
Trân Đại Lang vốn không có ở nhà. Hắn đã mang theo một ít lương khô cho buổi sáng. Và nói với Tiên Bích Hà rằng hắn muốn xem thử liệu bản thân có thể bắt được một con thỏ hay không. Ngay cả Bảo Y Nhi cũng có thể bắt thỏ, vậy thì tại sao hắn lại không thể?
Tiễn Bích Hà muốn có ai đó để nói chuyện, nhưng không có gì để nói nên nàng cũng chỉ biết cúi đầu ăn.
Về phần Tôn Ngũ Nương thì không quan tâm cho là mấy, nàng chỉ tập trung ăn ngấu nghiến một cách nhanh chóng, hai mắt sáng lên khi nhìn về phía Trần Bảo Âm: "Bảo Âm, làm thế nào mà ngươi có thể xoay sở để đuổi lão phù thủy già đó đi thế?"
Tôn Ngũ Nương đang vô cùng to mò!
Không chỉ riêng nàng, mọi người trong phòng đều tò mò. Ngay cả Đỗ Kim Hoa cũng không trách mắng nàng, ngược lại bày ra vẻ mặt nghiêm nghị, chờ nghe Trần Bảo Âm giải thích.
Trần Bảo Âm cũng không để họ hồi hộp và nói: "Ta đã nói với bọn họ rằng ta thậm chí còn ngông cuồng hơn cả Triệu Văn Khúc. Khi nghe thấy điều đó, thì họ đã rời đi." Ai sẽ muốn kết hôn với một người phụ nữ có thể khiến cả nhà họ phá sản cơ chứ?
Đỗ Kim Hoa hỏi: "Chỉ vậy thôi sao?"
"Dĩ nhiên là không rồi." Trần Bảo Âm nhếch mép và tiếp tục: "Sau đó, ta nói với bà ta rằng chỉ can bà ta đưa ra một cái giá, ta sẽ giúp bà ta quản Triệu Văn Khúc. Dù sao bà ta cũng sẽ không lấy ve một người phụ nữ tiêu xài hoang phí như ta, nhưng ta lại có thể hướng Triệu Văn Khúc đi đúng đường, giải quyết một vấn đề lớn cho bà. Đó không phải là một thỏa thuận đôi bên cùng có lợi sao?"
Sắc mặt của Đỗ Kim Hoa bỗng chốc trở nên cứng đờ. Bảo Âm không là là một người có thể làm suy bại cả một nhà đâu!
"Bà ta vừa mới rời đi?" Tôn Ngũ Nương vội hỏi.
Trần Bảo Âm gật đầu và thản nhiên nói: "Ta đã xin bà ta một trăm mẫu đất."
"Cái gì?!"
Cả gia đình đều bị sốc. Trân Hữu Phúc thậm chí còn bị sặc trà và nhanh chóng đặt bát xuống, quay sang chỗ khác ho sặc sụa.
"Một trăm mẫu đất?" Tôn Ngũ Nương cao giọng nói: "Bảo Y Nhi, ngươi thật sự dám yêu cầu như vậy!
Trời, đó là một trăm mẫu đất! Một mẫu đất đáng giá bao nhiêu? Khoảng mười hai lạng bạc? Tận chừng đó thì đã tốn hết bao bạc cơ chứ?
Tôn Ngũ Nương cảm thấy chóng mặt và bám lấy bàn để không bị gục xuống. Trời, có nằm mơ nàng cũng không dám nghĩ đến. Bảo Âm... thực sự xứng đáng với cái danh là người xuất thân từ phủ Hầu tước, tâm nhìn của nàng thật vĩ đại. "Vậy là bà ta đi luôn." Trần Bảo Âm thờ ơ nói. Tiễn Bích Hà không khỏi lo lắng và hỏi: "Nhưng nếu bà ta vẫn quay lại thì sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT