Chương 2 Đây là ổ phản diện
Hà Ngự tay run lên, không nhịn được dùng sức bóp nát chậu hoa trong tay. Đáng thương cho chậu chu đỉnh hồng cuối cùng cũng bị rơi xuống đất, chậu hoa sứ biến thành mảnh vụn, vương vãi khắp nơi.
Chị Triệu cùng anh Tạ nháy mắt hoảng sợ.
Hà Ngự cũng thực hoảng sợ.
Bất quá, cậu có một tật xấu, chính là càng căng thẳng, mặt cậu càng cứng đờ, điều này không có lợi cho giao tiếp hằng ngày, nhưng hiện tại nhìn có thể hù người.
Đang là một công dân tốt lại biến thành tội phạm truy nã đứng đầu bảng truy nã. Hà Ngự không tiêu hóa nổi, nhưng hiện tại còn có hai thành viên trong hội phản diện hung tàn đang chờ cậu cho chỉ thị tiếp theo.
Cậu nên chỉ thị cái gì giờ? Các chỉ thị trước đó là gì cơ chứ?
Cậu vẫn luôn cho rằng mình là một người bình thường đó.
Hà Ngự đầu óc loạn thành một đoàn. Bọn họ phái người đuổi theo hai chị em Khương Nghiên và Khương Hiền, nhưng cậu là ngẫu nhiên gặp hai người này, Hà Ngự xác định trước đó mình không có ra bất kỳ chỉ thị nào cả, cho nên.... Bọn họ đây là tự chủ trương phái người đuổi theo Khương Nghiên và Khương Hiền.
Hà Ngự mân mê mảnh vỡ trong tay, tâm loạn, kỹ năng diễn xuất được luyện ra khi đi làm xã xúc được phát huy tối đa, cậu bắt chước ông chủ khốn nạn kiếp trước trầm mặt hạ giọng trách mắng: “ Ai cho các người tự ý hành động?”
Hai người sợ hãi cúi đầu: “Xin, xin lỗi, đại nhân, là chúng ta tự tiện hành động!”
“ Chúng tôi lập tức rút người về!”
“ Là ai đi theo?” Hà Ngự hỏi.
“ Là Tiểu Lưu đang giả làm nhân viên văn phòng ạ.” Anh tạ nói.
Trong lòng Hà Ngự căng thẳng. Không chỉ hàng xóm bên cạnh, ngay cả nhân viên văn phòng cậu gặp ngẫu nhiên mỗi ngày đều là người Thất phân hội!
“ Những người khác đâu?” Cậu hỏi.
“ Những người khác vẫn đang ẩn núp, không lộ ra sơ hở.” Chị Triệu rất có ánh mắt cho cậu một danh sách.
“ Về đi, không có mệnh lệnh của ta, không được tự ý hành động.” Hà Ngự nói.
Hai người kinh sợ rời đi, còn thuận tay đem bộ đồ ăn chưa rửa cầm đi luôn.
Sau khi trở về, anh Tạ điên cuồng lau mồ hôi: “ Diện đồng đại nhân càng ngày càng đáng sợ. Tôi còn tưởng rằng mình bị xử lý luôn chứ.”
Anh ta lau mồ hôi xong liền bắt đầu xem tư liệu về Cục Linh sự. Diện đồng đại nhân chuẩn bị động thủ với Cục linh sự, vạn nhất đại nhân muốn hỏi gì mà anh ta lại không biết, vậy liền xong đời.
Chị Triệu nhắn tin bảo tiểu Lưu trở về, cũng nói: “ Diện đồng đại nhân trước kia chỉ là uy thế trọng, còn không có đáng sợ như vậy...”
Anh Tạ lẩm bẩm: “ Trước kia, đại nhân không để ý chuyện gì, cũng không thích nói chuyện...”
Nhiệm vụ ngụy trang thành người bình thường và ẩn núp lâu dài này là do hội trưởng sắp xếp, yêu cầu bọn họ phải giả trang thành một gia đình bình thường trong tiểu khu, cần phải xây dựng ra hoàn cảnh hài hòa yên bình.
Bọn họ tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng vẫn luôn nghiêm túc chấp hành. Chỉ có Diện đồng đại nhân là không, ngài ấy tuy tiếp nhận nhiệm vụ, nhưng mỗi lần vào ở đều không ra khỏi cửa, thái độ như vậy rõ ràng là bất mãn với nhiệm vụ này, tính lừa gạt cho xong mà.
Bất quá, diện đồng đại nhân khi làm nhiệm vụ vẫn luôn là phong cách như vậy, trên mặt đeo mặt nạ đồng, không nói chuyện bao giờ.
Nhưng mấy ngày nay, đại nhân đột nhiên thay đổi. Ngài ấy bắt đầu sinh hoạt giống một người bình thường, ngụy trang so với bọn họ còn giống hơn.
“ Diện đồng đại nhân có phải hay không hết kiên nhẫn rồi?” Chị Triệu dùng ngón tay sơn đỏ quấn lọn tóc, phát sầu nói.
“ Chắc chắn rồi, đại nhân vật như diện đồng đại nhân, sao có thể cam tâm đóng vai làm người bình thương để sinh hoạt cơ chứ.”
“ Tôi nói chứ, hội trưởng không nên giao nhiệm vụ này cho diện đông đại nhân.” Chị Triệu lảm bẩm, “ Diện đồng đại nhân đây là bất mãn đi?”
Chắc đại nhân không còn kiên nhẫn nữa nên mới tự mình ra tay, cố ý để tiểu quỷ bò vào nhà, sau đó coi nó làm mồi để dụ người Cục linh sự tới, mượn chuyện này cùng bọn họ kéo lên một tầng quan hệ.
Anh Tạ tra xong tư liệu, giọng căng thẳng nói: “ Hai tên Cục linh sự kia có thân phận cũng không đơn giản, là con của Khương Yến Quân đứng hàng thứ ba Cục linh sự. Tiểu Lưu đã trở về chưa? Ngàn vạn lần đừng để bị phát hiên!”
“ Trách không được Diện đồng đại nhân không cho chúng ta theo dõi.” Chị Triệu nhìn thông tin trên điện thoại nói, “ Hai người kia vẫn đang bị lạc đường trong tiểu khu, tiểu Lưu vẫn chưa ra khỏi tiểu khu.”
Hai người liếc nhau, đều nhẹ nhàng thở ra.
Một lát sau, anh Tạ chậm rãi nói: “ Hai chị em kia mới bắt đầu chấp hành nhiệm vụ Cục Linh sự được mấy ngày thôi, không sử dụng danh tiếng của Khương Yến Quân. Cũng ít người biết Khương Yến Quân có con, hai người còn theo họ mẹ, không đề cập tới, người khác cũng không biết được bối cảnh của họ.”
“ Diện đồng đại nhân thật là, không ra tay thì thôi mà.”
Chị Triệu nặng nề gật đầu: “Về sau ngàn vạn không được tự tiện hành động khi chưa có mệnh lệnh.”
Vạn nhất bọn họ làm hỏng việc của đại nhân, kết cục sẽ rất đáng sợ!
“ Nhiệm vụ ký lục cô đã gửi đi chưa?” Anh Tạ hỏi.
“ Đã gửi đi rồi.” Chị Triệu nói.
Đây là nhiệm vụ cố định mỗi tuần.
“ Có phản hồi gì không?” Anh Tạ tiếp tục hỏi.
Diện đồng đại nhân đã bắt đầu hành động, nhiệm vụ ẩn núp đã có nhiều thay đổi, anh ta cảm thấy tổng bộ hẳn sẽ có phản ứng gì đó.
“ Còn không có... Từ từ!” Giọng chị Triệu bỗng cao vút lên, mặt mày hoảng hốt, “ Hội trưởng, hội trưởng đại nhân muốn tới đây!”
Mặt khác, sau khi hai người đi rồi, Hà Ngự đóng cửa lại, nằm phịch lên trên sô pha, đè lại ngực.
Nguy hiểm! Quá nguy hiểm! Vừa mới thật là hù chết cậu mà.
Bình tĩnh trong chốc lát, Hà Ngự bắt đầu lấy danh sách ra xem, đôi mắt càng xem càng trừng lớn.
Hảo gia hỏa!!
Chị Triệu hàng xóm là “ Ngẫu sư”, đối tượng truy nã thứ 13 trên bảng truy nã Cục linh sự, anh Tạ là người đứng thứ 21 trên bảng truy nã tên là “ Quỷ ảnh”.
Hàng xóm trên lầu là Thất phân hội, dưới lầu cũng là thất phân hội. Mỗi buổi sáng gặp được mọi người đang tập thể dục là thất phân hội, học sinh đang học thuộc, nhân viên văn phòng đi ngang qua,... Đều là người hội Thất phân.
Ngay cả người bán bánh rán ở cửa tiểu khu cũng là người hội Thất phân.
Cậu xuyên tới đây nửa tháng, thế nhưng lại sống ở trong ổ phản diện!!
Trong lòng Hà Ngữ sợ hãi vô cùng.
Hàng xóm ôm hòa hữu ái không còn, cuộc sống về hưu làm cá mặn cũng không còn, danh tính tùy thời có thể bị bại lộ, có thể gặp phải thủ đoạn hiểm ác của nhóm phản diện này a.....
Mặc dù đám người này tạm thời vẫn chưa phát hiện ra thân phận của Hà Ngự, nhưng đó là vì bây giờ bọn họ đang làm nhiệm vụ giả làm người bình thường. Vạn nhất, sau này nếu cậu phải làm nhiệm vụ nhằm vào trừ linh sư hay quỷ quái, “ cậu” mất trí nhớ chính là đi nộp mạng a!
Hà Ngự đột nhiên ngồi dậy.
Cậu phải tìm hiểu tình huống của Đồng diện mới được.
Nếu trực tiếp thăm dò những thành viên hội Thất phân, không chừng sẽ bị lộ sơ hở. May mà vẫn còn có Khương Hiền!
Hà Ngự mở điện thoại, hỏi Khương Hiền về tin tức của Đồng diện.
Trong phòng không có gì để tra, ngày thứ nhất cậu xuyên tới đã kiểm tra cẩn thận tất cả các phòng, không có chỗ nào dị thường cả, nếu không cậu cũng sẽ không chắc chắn mình là người bình thường.
Trong lúc đợi Khương Hiền trả lời tin nhắn, Hà Ngự chuẩn bị thử năng lực của mình có bây giờ. Trước đó, cậu tay không bóp nát chậu hoa bằng gốm cũng không thấy đau.
Hà Ngự đau lòng nhặt lên hoa chu đỉnh đỏ.
Hoa chu đỉnh đỏ đáng thương, sắp nở hoa rồi, kết quả vậy mà trước thì gặp quỷ, sau lại bị người hội Thất phân quăng nát, lá cây bị gãy mất mấy cái.
Cũng may phần gốc không có vấn đề gì, Hà Ngự cẩn thận thu dọn cây rồi đổi nó sang một cái chậu hoa khác trồng lại.
Sau khi dọn dẹp sau, Hà Ngự nhìn khắp nới, cầm cái bấm móng tay bằng kim lên và bóp....
Cái bấm móng tay biến thành mảnh kim loại.
Kiểm tra giá trị võ lực xong, nên kiểm tra giá trị phòng ngự.
Hà Ngự đi vào phòng bếp, đặt ngón tay lên mặt thớt, từ từ ấn lưỡi dao lên mép ngón tay.
Không có cảm giác gì cả. Chắc là không thể cắt được, cậu phải dùng thêm lực.
Hà Ngự bắt đầu dùng sức.
Dùng sức......
Dùng sức......
Dao phay bị hỏng, cậu thấy nó bị thủng một lỗ.
Hà Ngự nghiên cứu dao phay trong chốc lát, lại lên mạng tìm kiếm các nhãn hiệu dao phay có tiếng, cậu cảm thấy đây không phải là vấn đề chất lượng của dao phay.
Sau khi tiến hành các loại thử nghiệm, Hà Ngự xác định, mình bây giờ là đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, công phòng trên vật lý đều đủ cao, nhưng thế giới này chơi linh dị a.
Vừa mới thí nghiệm xong, Khương Hiền đã trả lời.
Ấn tượng của thiếu niên trung nhị đối với Hà Ngự rất tốt.
Người trẻ mà, đều từng có ảo tưởng nắm giữ năng lực phi thường cứu vớt thế giới. Khương Hiền tuy rằng cũng trung nhị, nhưng lúc mới bắt đầu còn chưa phát triển đến mức vừa gõ cửa đã nói với người ta "Ta là tới cứu vớt ngươi", chủ yếu là sau khi thiếu niên trung nhị ôm mộng tưởng và đại nghĩa bắt đầu cứu người, không thu hoạch được bao nhiêu cảm kích, ngược lại đối mặt với rất nhiều ánh mắt hoài nghi.
Người bình thường nhìn không thấy quỷ, cá biệt nhạy cảm có thể nhìn thấy linh lực, nhưng cũng không nhiều. Phần lớn tình huống, khi Khương Hiền đối phó với quỷ quái, người được cứu đều chỉ nhìn thấy cậu ta nhảy lên nhảy xuống đều hoài nghi cậu ta phát điên rồi.
Bị nhiều lần hoài nghi, thiếu niên trung nhị liền trở nên biến thái.
Hà Ngự là người đầu tiên thấy cậu ta trừ quỷ xong vẫn nhìn cậu ta với ánh mắt bình thường, trước đó câu kiên định "Tôi tin!" mang đến cho Khương Hiền chấn động thật lớn.
Ô ô ô trên đời này còn có người thiện lương đơn thuần nguyện ý tín nhiệm người khác như thế!
Thiếu niên trung nhị ngoài miệng không nói, trong lòng đã coi người này là anh em tốt, vì thế không chút để ý bắt đầu cùng cậu chia sẻ thần tượng của mình.
Đồng diện! Đó là vua của thế giới bóng tối! Anh hùng trong bóng tối! Kẻ mang trên lưng tội lỗi!
Hà Ngự nổi da gà.
"Tôi gửi anh tư liệu này, anh cứ từ từ xem, còn lại chờ tôi về đến nhà lại trò chuyện." Cậu ta và chị cậu còn lạc đường đây này, muốn về đến nhà thì phải đợi một lát nữa.
Hà Ngự giải nén tài liệu. Trong tài liệu có vài tấm hình.
Có thể chụp được Đồng diện rất khó, rõ ràng thì càng ít, đại đa số đều mơ hồ đến mức chỉ miễn cưỡng có thể nhìn ra được là hình người.
Hà Ngự mở ra một tấm duy nhất là rõ ràng có thể nhìn thấy được toàn thân.
Bức ảnh này được chụp vào ban đêm, với ánh trăng mờ và lửa trại không đi vào ống kính chiếu sáng người duy nhất trong bức ảnh.
Đây là góc nhìn gần mặt đất, góc độ từ dưới lên trông đồng diện rất cao, Đồng diện mặc một thân áo choàng màu xanh đen, có vẻ người càng cao gầy, hắn nghiêng người về phía ống kính, tựa hồ phát hiện có người đang quay phim, quay đầu nhìn lại, khuôn mặt đeo mặt nạ đồng hiện rõ dưới ánh lửa, vết rỉ sét màu xanh đậm cùng màu vàng kim vốn có của đồng hình thành một hoa văn thần bí, bộ phận không bị rỉ sét phản xạ ra ánh lửa, có loại thú vị nói không nên lời.
Hà Ngự nhìn chằm chằm tấm ảnh thật lâu. Cậu không tìm thấy mặt nạ đồng và áo choàng nào ở trong phòng cả. Đồng diện chắc vẫn còn một chỗ ở bên trong hội Thất phân, đồ vật quan trọng của hắn hẳn là đều ở nơi đó.
Nhưng, chỉ nhìn những tư liệu Khương Hiền gửi cho cậu, Hà Ngự không có lòng tin đóng vai Đồng diện tốt, để không bị người chung quanh phát hiện.
Dữ liệu về Đông diện mà Khương Hiền thu thập đã được tính là rất nhiều và đầy đủ, cho dù như thế, in ra cũng không được mấy trang giấy, phần lớn đều là văn bản vụ án, chỉ có mô tả đối với bản thân vụ án, nội dung liên quan đến đồng diện đã ít lại càng ít. Tướng mạo, tính tình, quan hệ của hắn lại càng không có.
Hà Ngự đang lật tài liệu, di động lại rung lên ong ong.
Khương Hiền rốt cục về đến nhà, bắt đầu gửi tin nhắn cho cậu:
“ Anh đã xem xong chưa?”
“Thấy chưa? Đồng Diện động thủ đối phó cơ hồ đều là kẻ xấu.”
" Đám ngốc Hàng lâm phái kia vì nghênh đón thần của bọn họ mà đi khắp tìm kiếm thân thể hạ xuống, còn làm huyết tế."
"Sát thủ giết người hàng loạt bị truy nã nhiều năm."
"Tên kia rất biến thái, người bị hại đều là các cô gái trẻ, bị mổ bụng, các cô sau khi chết oán khí không tan hóa thành quỷ, đồng diện cho các cô ấy cơ hội báo thù."
"Còn nhiều lắm, anh từ từ xem."
"Anh có thấy hắn giống đại hiệp trừ gian diệt ác thời cổ đại không?"
"Đi trong bóng tối, lưng mang tiếng xấu, không ai hiểu được."
…
Tóm lại, rất phù hợp thẩm mỹ của thiếu niên trung nhị.
“Nhưng mà anh nghe một chút là được, đừng tự mình đi điều tra đuổi theo.”
"Anh một người bình thường, xen vào quá nguy hiểm."
Hà Ngự yên lặng.
Cậu thì không muốn dính vào, nhưng điều kiện không cho phép.
Bên trong Thất phần hiệp hội có rất nhiều người sợ đồng diện, muốn lừa gạt bọn họ không quá khó khăn, nhưng là hội trưởng thần bí kia chỉ sợ rất khó lừa gạt.
“ Cậu biết chuyện về hội trưởng hiệp hội Thất phần không? "Hà Ngự hỏi.
Khương Hiền:
“ Anh hỏi hắn làm gì?”
Hà Ngự:
"Tôi xem Thấy phân hiệp hội phó hội trưởng đều đứng đầu bảng truy nã, hội trưởng không phải so phó hội trưởng càng lợi hại hơn sao?"
Khương Hiền:
“Hắn quá thần bí, không có tin tức gì.”
"Muốn em nói, hội trưởng người này thật được, hắn đem đồng diện đẩy ra, chính mình trốn ở phía sau màn."
"Em có ít tư liệu của Thất phân hiệp hội, anh xem qua đi."
“Nhưng mà em nhắc nhở anh một chút.”
“ Hiệp hội Thất phân rất nguy hiểm.”
"Bọn họ đã làm rất nhiều điều khủng khiếp."
" Tài liệu em gửi cho anh đều đã được chọn lọc qua, một số khác em không thể gửi cho anh xem."
"Trong lòng anh phải hiểu rõ, ngàn vạn lần đừng cảm thấy nó rất ngầu mà tới gần."
“Thật sự sẽ chết đấy.”
Bị thiếu niên trung nhị nhắc nhở không nên cảm thấy tổ chức phản diện rất ngầu, Hà Ngự tâm tình hơi phức tạp.
Cậu cảm ơn Khương Hiền. Hà Ngự đối với Thất phân hiệp hội không có hứng thú, cậu chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi cái đại phiền toái này.
Thất phân hiệp hội làm một cái tổ chức phản diện, tương lai nhất định sẽ bị nhân vật chính tiêu diệt, người đứng thứ hai của tổ chức phản diện tất nhiên cũng sẽ không có kết cục tốt. Huống chi cậu không có trí nhớ của đồng diện, muốn ngụy trang trong tổ chức phản diện bản thân cũng rất gian nan, nếu là có thể chuyển đến Cục Linh Sự thì tốt rồi. Tốt xấu gì thì tổ chức chính phái cũng không hung tàn như tổ chức phản diện.
Hơn nữa, loại tổ chức phản diện này đều rất khó thoát ra, làm phó chủ tịch đồng diện nếu đào ngũ, nhất định sẽ bị truy sát. Hà Ngự hiện tại không có thực lực của đồng diện , cũng không biết áp dụng, nếu đánh thật nói không chừng mấy lần sẽ bị người ta bắt. Nếu được Cục Linh sự che chở sẽ không lo bị Thất phân hội đuổi giết.
Vì vậy, cậu lại hỏi Khương Hiền:
“Cậu nói, nếu đồng diện rời khỏi Thất phân hội, chuyển sang Cục Linh sự, sẽ như thế nào?”
Khương Hiền bỗng nhiên hưng phấn lên: “Hắn mạnh như vậy, có thể bỏ Thất phần hội chuyển sang đây tất nhiên là tốt rồi!”
Hà Ngự:" Cục linh sự sẽ không xét xử hắn sao? Dù sao cũng là người đứng đầu danh sách truy nã."
Khương Hiền: “Này, hắn bị truy nã hàng đầu nhiều năm như vậy, cũng không thấy hắn bị bắt, ngươi muốn trừng phạt người ta, người ta không đến nữa thì sao giờ, Người đứng thứ nhất bảng truy nã bỏ gian tà theo ánh sáng là tốt nhất.”
Hà Ngự:" Nếu đồng diện không mạnh đến vậy thì sao?"
Khương Hiền: “Vậy... khó nói lắm.”
“Những việc hắn đã làm, gây thù chuốc oán nhiều lắm, người muốn giết hắn cũng không thiếu.”
“Cho nên em nói chứ hội trưởng Thất phân hội thật âm hiểm, ác danh đều là đồng diện gánh, bản thân hắn ta không có chuyện gì cả.”
Khương Hiền còn đang phẫn nộ mắng chửi hội trưởng Thất phân hội, Hà Ngự nhịn không được, lòng lạnh một nửa.
Tình huống hiện tại của cậu, căn bản không thể đi con đường bỏ gian tà theo chính nghĩa được. Trước tiên, vẫn phải ở lại Thất phân hội.
Cũng may thân phận đồng diện này còn có thể dọa người, chỉ cần nghĩ cách đừng đụng mặt với hội trưởng, hẳn là sẽ không có vấn đề gì.
Trước tiên tận dụng thời gian này để tìm hiểu rõ tình hình, sau đó tìm cơ hội để chạy trốn ....
Nói tới, đồng diện còn có thân phận phó chủ tịch, trong Thất phân hiệp hội có đãi ngộ hẳn là không tệ chứ?
Ngày hôm sau, Hà Ngự tìm được người không mấy quan trọng từ danh sách để thử nghiệm.
“Nghỉ phép ư?” Tiểu Lưu đóng giả nhân viên văn phòng mặt bối rối, “Không có kỳ nghỉ, mọi người đều sẵn sàng chờ lệnh.”
" Đại nhân, ngài đã làm như vậy, làm sao chúng ta có thể lười biếng?"
Sau khi Tiểu Lưu giới thiệu, Hồ Ngự hiểu:
Thất phân hội, chế độ làm việc 007, 24 giờ sẵn sàng đợi lệnh, sẵn sàng giải quyết vấn đề bất cứ lúc nào, tăng ca không có lương, càng không có ngũ hiểm nhất kim.
Phó hội trưởng Đồng diện là đối tác, ngay cả tiền lương cũng không có.
“Tất cả là vì lý tưởng cao cả của chúng ta!” Tiểu lưu nhìn cậu một cách cuồng tín.
Hà Ngự:....
Cuộc sống này không thể sống nổi mà!!!!!