Hồ viên ngoại đứng yên tại chỗ với vẻ mặt ngỡ ngàng.
Khá lâu rồi ông chưa tới phố Tây, nên không biết ở phố Tây vừa xuất hiện một loại thuốc mới tên là Xuân dương sinh, cũng không biết loại thuốc này do Hạnh Lâm đường làm ra.
Bạch Thủ Nghĩa là chủ kinh doanh của Hạnh Lâm đường.
Ấn tượng của Hồ viên ngoại về Bạch Thủ Nghĩa khá tốt, ông ta là một người hiền lành nhã nhặn, mặt mày hiền hậu. Ngoài việc nhà ông ta bán dược liệu đắt hơn những nhà khác, khiến người nghèo ở phố Tây không chấp nhận nổi ra thì ông ta vẫn được coi là một thương nhân tốt.
Hiện tại đột nhiên nghe được tin về Xuân dương sinh làm Hồ viên ngoại thực sự rất ngạc nhien.
Tuy ông là một văn nhân bảo thủ, nhưng không phải người quá đỗi ngu ngốc. Xuân dương sinh và Xuân thủy sinh chỉ khác nhau một chữ, lại đều là trà thuốc trị nghẹt mũi, người khác nghe đi nghe lại khó tránh khỏi lẫn lộn, thế nhưng Xuân dương sinh lại có y quán lớn là Hạnh Lâm đường làm chỗ dựa, đến cuối cùng thì mọi người sẽ chỉ biết đến Xuân dương sinh, mà lãng quên Xuân thủy sinh.
Tên Bạch Thủ Nghĩa này rõ ràng là cố ý đạo nhái trà thuốc của y quán Nhân Tâm.
Đạo nhái vốn là việc làm thấp kém của những kẻ rơi đã rơi vào thế yếu, nhất là khi mọi người còn là hàng xóm láng giềng trên cùng một con phố, quay ra quay vào là gặp nhau. Hành vi trơ trẽn như thế trái ngược hoàn toàn với hình tượng người tốt trước đây của Bạch Thủ Nghĩa.
Nhưng vì sao Bạch Thủ Nghĩa phải làm như thế? Hạnh Lâm đường vốn là y quán lớn làm ăn phát đạt, bản thân Bạch Thủ Nghĩa cũng là người có gia tài phong phú, còn Đỗ Trường Khanh chỉ là một công tử có gia cảnh sa sút, khó khăn lắm mới mở mày mở mặt nhờ vào Xuân thủy sinh, vậy mà khi hắn sắp vực dậy y quán thì Bạch Thủ Nghĩa lại tung ra một đòn như thế.
Có cần thiết phải dồn một người thua kém mình về mọi mặt, không hề có sức uy hiếp như Đỗ Trường Khanh vào chỗ chết không?
Hồ viên ngoại nghĩ mãi không ra.
Khi Hồ viên ngoại đang mải suy tư thì Trần Tứ lão gia đã chỉnh trang lại quần áo, ông ta giậm chân nói: “Ra là thế, vậy thì nhất định là do Hạnh Lâm đường kia bắt trước y quán của người ta bán trà thuốc, nhưng người điều chế lại học nghệ không đến nơi đến chốn, đã là hàng giả còn lan truyền khắp nơi về tác dung thần kì của nó. Y quán thất đức bực này, hôm nay bản lão gia phải đến tận nơi đòi một lời giải thích!” Nói xong, ông gọi thằng nhóc sai vặt vẫn đang chào hỏi lại, bảo nó đánh xe ngựa về phía trước.
Hồ viên ngoại giật mình, lập tức hoàn hồn, vội gọi: “Từ đã Trần huynh!”
“Sao nữa?”
Hồ viên ngoại bước vào xe ngựa, ngồi sát bên cạnh ông ta, bấy giờ cũng chẳng để tâm tới mối thừ dựt râu nữa, một lòng chỉ muốn làm cho rõ chuyện gì xảy ra, ông nói: “Ta đi cùng ông!”
“Ông đi làm gì?”
Hồ viên ngoại vuốt cái cằm đã sưng lên của mình, hùng hồn nói: “Xuân thủy sinh được lão phu phát hiện đầu tiên và cũng do ta quảng bá. Nay hàng giả lộng hành, danh tiếng của lão phu cũng bị liên lụy. Nếu không nói rõ chuyện này, chẳng phải ta sẽ bị hàm oan sao? Đương nhiên ta phải đi rồi!”
Ông ta phất tay áo: “Đi!”
……….
Hồ viên ngoại cùng Trần Tứ lão gia ngồi xe ngựa đi thẳng tới Hạnh Lâm đường ở phố Tây, đến đầu phố Tây thì hai người xuống xe ngựa, đi được vài bước đã trông thấy tấm hoành phi đề chữ Hạnh Lâm đường màu vàng.
Trần Tứ lão gia hít sâu một hơi, vung góc áo đi tới trước cửa y quán, nói: “Cái lốt đốn mạt này cũng to gớm!”
Hồ viên ngoại vội vàng đi theo, sợ hàng xóm trong phố cãi nhau sẽ bẽ mặt đôi bên, bèn tiến lên khuyên nhủ vài câu: “Bình tĩnh nói chuyện, đừng có mà đánh nhau.”
Hai người đang nói chuyện chợt có cơn gió thổi qua, một người phụ nữ vai rộng eo tròn từ bên cạnh phi qua, đụng trúng Hồ viên ngoại khiến ông văng ra một bên.
Ông đứng vững lại, đang định nổi giận, nhưng lúc ngước mắt nhìn lại trông thấy một người phụ nữ hùng hổ lao vào Hạnh Lâm đường, vỗ bốp lên quầy thuốc: “Có ai không, lăn ra đây cho bà!”
Hồ viên ngoại và Trần Tứ lão gia đồng thời dừng bước.
Lại có vụ gì nữa đây?
……
Trong Hạnh Lâm đường, Bạch Thủ Nghĩa đang cẩn thận chuyển lan quân tử vào trong phòng.
Gần đây Thịnh Kinh liên tục có mưa vào ban đêm, chỉ một đêm mưa đã làm đổ rất nhiều thược dược trong sân. Lan quân tử này quý lại dễ hỏng, ông không dám đặt ở ngoài sân nữa.
Cách đây vài ngày, ông đã bỏ ra một lượng bạc, một cái giá cao để mua lan quân tử về, loài lan này có hương nồng nàn, lấn át được mùi thuốc trong cửa tiệm, hít sâu một hơi bỗng nhiên cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Thực tế thì gần đây tâm trạng của ông rất tốt.
‘Xuân dương sinh’ của Hạnh Lâm đường bán rất chạy.
Đối với trà thuốc có tác dụng tương tự, Hạnh Lâm đường bán rẻ hơn y quán Nhân Tâm một lượng bạc, hơn nữa, Hạnh Lâm đường còn vang danh là tiệm cũ lâu năm, người cần mua trà thuốc đều tới đây mua mà không cần đắn đo.
Nghe nói y quán Nhân Tâm buôn bán tuột xuống dốc không phanh, mấy hôm trước còn không thấy có người nào tới, nghĩ đến đây, Bạch Thủ Nghĩa vô cùng hả hê.
Một tên công tử bột ăn hại như Đỗ Trường Khanh thì có thể có bao nhiêu bản lĩnh chứ. Dẫu có là một phút huy hoàng, thì cũng chỉ là trăng trong nước, hoa trong gương, không thể lâu dài, thật sự không đáng để quan tâm.
(*) Dẫu có là’ một phút huy hoàng’ (纵是一时锦绣): Câu này mình xin phép được mượn ý thơ của Xuân Diệu ạ.
Bạch Thủ Nghĩa nhìn những cành hoa trước mặt mà thầm tính khoản thu tháng này, không thể không nói rằng, trà thuốc này khá có lãi, mới bán mười mấy ngày mà đã tương đương với khoản thu của mấy tháng trước. Nguyên liệu của trà thuốc cũng không hề đắt đỏ, nhìn vào tình trạng cung không đủ cầu như hiện nay, có lẽ khi mùa xuân kết thúc Hạnh Lâm đường sẽ thu được lợi nhuận đáng kể.
Kiếm nhiều tiền đương nhiên là việc tốt, đợi ông thu mua y quán Nhân Tâm, nhà ông sẽ là y quán duy nhất ở phố Tây. Đến lúc đó ông sẽ tăng cao tiền khám và tiền dược liệu, những người bình thường kia không muốn mua cũng phải mua, khi ấy sợ gì không kiếm được bạc!
Bạch Thủ Nghĩa thầm tính toán, nụ cười càng lúc càng đắc chí xán lạn, đang mải nghĩ ngợi thì chợt nghe thấy tiếng cãi cọ ầm ĩ bên ngoài Hạnh Lâm đường, giống như có người tới gây sự.
Ông chau mày, vén rèm nỉ nhìn ra ngoài, thấy một người phụ nữ cao to, đầu đội khăn đang đứng trước mặt Châu Tế hét to: “Gọi chưởng quầy của các ngươi ra đây!”
Chắc là tới gây chuyện đây mà, đám dân đen này….
Trong mắt Bạch Thủ Nghĩa hiện lên vẻ khinh thường, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười, tỏ ra ân cần, ông bước ra từ gian trong, nhã nhặn nói: “Vị tẩu tử này, tại hạ là Bạch Thủ Nghĩa….”
‘Toẹt’ một tiếng, một cục đờm đặc sệt phun lên mặt Bạch Thủ Nghĩa.
Bạch Thủ Nghĩa sợ ngây người.
Ông ta mở y quán ở phố Tây đã nhiều năm, y quán cũng có tiếng trong ngành y ở Thịnh Kinh. Vì dược liệu của y quán không hề rẻ nên những người có đủ khả năng để tới Hạnh Lâm đường khám bệnh đa số là những nhà giàu có, họ luôn chú ý tới lời ăn tiếng nói và thể diện. Ông đã bao giờ gặp phải người đàn bà chanh chua như này đâu, nên thành ra bối rối, chỉ cảm thấy một cơn buồn nôn đang dâng lên trong bụng.
Thế nhưng người đàn bà kia không mảy may để ý tới vẻ mặt của Bạch Thủ Nghĩa, mắng sa sả vào mặt ông ta: “Hay cho một Hạnh Lâm đường, các người nói trà thuốc Xuân dương sinh gì kia uống vào có thể giảm nghẹt mũi ngay tức khắc, té ra đều là nói dối! Chính vì sự ba hoa khoác lác của các ngươi mà bà đây phải nhịn ăn nhịn uống để mua ba bình về sắc, thế nhưng chẳng có chút công dụng nào sất, còn diệu thủ hồi xuân cơ đấy, ta thấy là lão diêm vương dán cáo thị…… cả bài toàn tiếng quỷ!”
(*) Lão diêm vương dán cáo thị…… cả bài toàn tiếng quỷ! Diêm vương mà viết cáo thị cho đám quỷ đọc đương nhiên phải viết ngôn ngữ của quỷ, con người không thể đọc được ngôn ngữ của quỷ, vì thế đối với con người mà nói thì tất nhiên là toàn những lời nói nhảm.
Người đàn bà này có thân hình cao to, mồm miệng sắc bén, nói xong một tràng mà không hề hụt hơi khiến Bạch Thủ Nghĩa suýt nữa không giữ được thể diện, ông hít sâu, cố gắng để giọng nói của mình trở nên bình tĩnh: “Vị phu nhân này nếu không có chứng cớ, sao có thể tùy tiện vu tội, hủy hoại danh tiếng trước cửa y quán của ta như thế?”
“Danh tiếng? Ngươi có danh tiếng quái gì!” Người đàn bà cười nhạt một tiếng, giọng nói sắc bén, bà xoay người nhìn ra đường, đối diện với nơi có đông người qua lại mà lớn tiếng hỏi: “Có gan thì ngươi tự tới hỏi xem, những người uống Xuân dương sinh này của ngươi có thấy tí hiệu quả nào không?”
Trước cửa Hạnh Lâm đường sớm đã chật kín người tới hóng chuyện, Trần Tứ lão gia và Hồ viên ngoại đang trốn ở trong đó, nghe vậy, Hồ viên ngoại còn chưa lên tiếng, Trần Tứ lão gia dường như đã bị thuyết phục mà ngẩng phắt đầu lên, lập tức lao ra mắng: “Chẳng thế là gì! Trà thuốc này có hiệu quả gì chứ? Ta nghe theo lời dặn uống liền bảy tám ngày, hôm nay vừa ra ngoài đã bị sặc tới mức nước mắt nước mũi ròng ròng, gì mà giảm nghẹt mũi ngay lập tức chứ, phét lác!”
“Một bình ba lượng bạc, tốn của ta mười lăm lượng, nhận tiền thì nhanh lắm, nhưng hiệu quả đâu thì không thấy, ngươi còn có mặt mũi nói người ta vu tội mình à? Ngươi không biết làm ăn buôn bán phải coi trọng hàng thật giá thật sao, hơn nữa chỗ của ngươi còn là y quán, nơi vốn phải đặt mạng sống lên hàng đầu!”
Trần Tứ lão gia từng là người làm ăn, trước kia ông vốn là người mồm miệng sắc sảo, nhưng nay học được chút thơ văn thì ngày càng hùng hổ.
Trong đám đông cũng có người mua Xuân dương sinh, trước đây vì nể là láng giềng thường gặp nhau, nói toạc ra thì khó qua lại, mua trà thuốc về uống không thấy có tác dụng cũng chỉ đành từ nhận mình xui xẻo. Bât giờ nghe Trần Tứ lão gia nói như vậy, lập tức có người lên tiếng hùa theo, dần dà, tiếng bàn tán bắt đầu lan rộng.
“Nói cũng đúng lắm, lúc trước nghe nói trà thuốc của Hạnh Lâm đường có công dụng thần kì nên ta cũng mua mấy lọ về uống, dùng một thời gian thì thấy nó chẳng khác gì thuốc trị nghẹt mũi bình thường, làm gì tốt như những lời khoác lác kia!”
“Phải đấy, ta còn tưởng là vấn đề của mình, hóa ra không chỉ có một mình ta cảm thấy như vậy.”
Lại có người nói: “Bên ngoài đồn thổi khiếp như vậy, Hạnh Lâm đường có tiếng mà chẳng có miếng gì cả!”
“Chắc là vì kiếm tiền thôi, ngươi biết đấy, vì kiếm tiền mà những người này có thể chẳng cần lương tâm.”
“Hừ, ngay cả y quán lớn như Hạnh Lâm đường cũng không có lương tâm…”
Những lời bàn tán như thế này lần lượt truyền đến tay Bạch Thủ Nghĩa, khiến mặt của ông ta biến sắc.
Tiếng thơm bao nhiêu năm của Hạnh Lâm đường chỉ vì trà thuốc này mà bây giờ lại bị lên án, còn gì tuyệt hơn điều này nữa?
Lúc ông toan lên tiếng thì không biết ai đó trong đám đông cướp lời: “Ôi chao, tiền nào của nấy ấy mà. Trà thuốc của Hạnh Lâm đường vốn là hàng đạo nhái Xuân thủy sinh của y quán Nhân Tâm. Ngay từ đầu thứ có công dụng thần kì cũng chỉ có Xuân thủy sinh mà thôi. Theo ta thấy, đây chính là sự khác biệt giữa đồ dỏm và hàng thật, các vị ạ, muốn chữa nghẹt mũi thì phải đến y quán Nhân Tâm mới đúng!”
“Xuân thủy sinh của y quán Nhân Tâm mới thật sự là linh dược có công dụng thần kì!”
Giọng nói này không cao cũng không thấp, vừa đủ khiến tất cả mọi người nghe thấy, nhưng nó lại khiến ánh mắt của Bạch Thủ Nghĩa đột nhiên trở nên hung ác.
Y quán Nhân Tâm…
Ông cắn răng, lại là Đỗ Trường Khanh.
Like đi nek