Từ khi Hạnh Lâm đường cho ra mắt Xuân dương sinh, cái tên Xuân thủy sinh dần dần ít được người ta nhắc tới.

Một là Xuân dương sinh và Xuân thủy sinh vốn chỉ khác nhau một chữ, nghe tới nghe lui khó tránh khỏi nhầm lẫn. Hai là Hạnh Lâm đường dù sao cũng là y quán lớn, lại có đại phu già dày dặn kinh nghiệm khám chữa, người mua thuốc đến phố Tây thoạt tiên sẽ bị Hạnh Lâm đường thu hút bởi khí thế huy hoàng, ai còn biết tới Xuân thủy sinh khi đã vào trong mua Xuân dương sinh chứ?

Vì thế trước cửa Hạnh Lâm đường ngày càng náo nhiệt, còn trà thuốc của y quán Nhân Tâm thì không người ngó ngàng.

Đỗ Trường Khanh thấy cảnh tưởng này thì buồn bực không vui, nhưng Lục Đồng vẫn điềm nhiên như cũ, mỗi ngày nên làm gì thì làm nấy, không hề trông thấy vẻ buồn rầu.

Chớp mắt đã mấy ngày trôi qua, buổi trưa hôm nay, một cỗ xe ngựa dừng bên bờ đê cạnh cầu Lạc nguyệt, có người được gã sai vặt dìu đỡ mà run rẩy bước xuống xe ngựa, đi đến bên bờ đê, đi thẳng vào trong đình nơi các nhân sĩ đang tụ tập.

Người này đã ngoài năm mươi tuổi, mặc áo lụa thân dài màu hồng cánh sen, búi tóc được chải suôn mượt, chòm râu đen dài, nhìn trông vô cùng phóng khoáng. Nhóm nhân sĩ đang ăn uống bàn luận về trà, trông thấy ông thì lên tiếng chào hỏi: “Sao hôm nay Trần tứ lão gia cũng tới đây?”

Trần Tứ lão gia tên là Trần Hiền, trước đây gia đình lập nghiệp từ tiệm làm quạt tròn, về sau buôn bán càng ngày càng lớn, Trần Tứ lão gia giao việc kinh doanh của nữ nhi quản lí, còn mình thì học lối sống nhã khách, cả ngày du sơn ngoạn thủy, phẩm thơ luận đạo, ông từng thề rằng phải trở thành nhân sĩ số một Thịnh Kinh.

Tuy nhiên, nhân sĩ số một Thịnh Kinh cũng phải bó tay trước căn bệnh kinh niên mỗi khi mùa xuân tới.

Trong bạn bè nhân sĩ của mình, Trần Tứ lão gia ghét nhất là Hồ viên ngoại bảo thủ gàn bướng, nhưng ông cũng mắc chứng nghẹt mũi giống Hồ viên ngoại, hễ sang xuân là khổ hết chỗ nói.

Mấy ngày trước, Trần Tứ lão gia vô cùng kinh ngạc khi nghe nói Hồ viên ngoại tham gia hội hoa đào. Chứng nghẹt mũi của Hồ viên ngoại còn nghiêm trọng hơn ông, hội hoa đào nhiều phấn hoa bay như thế, làm sao ông ta có thể chịu đựng được? Về sau, ông lại nghe nói Hồ viên ngoại hết lời khen ngợi một loại trà thuốc tên là Xuân thủy sinh với đám bạn bè của mình, nói rằng nó có thể làm thuyên giảm chứng nghẹt mũi, Hồ viên ngoại uống trà thuốc đó mới có thể nghênh ngang xuất hiện trong ngày hội hoa đào.

Trần Tứ lão gia biết Hồ viên ngoại là người thích khoa trương, chứng nghẹt mũi là bệnh mãn tính, trước nay khó trị, ông nửa tin nửa ngờ nên đành sai người ra chợ nghe ngóng, quả nhiên nghe nói trà thuốc này có hiệu quả rõ rệt. Vì thế Trần Tứ lão gia yên tâm hơn, lệnh gã sai vặt đi mua mấy túi, nghiêm túc sắc uống, ông nghĩ bụng đợi mấy ngày nữa là mình cũng có thể thoải mái ngắm nhìn cảnh đẹp ngày xuân.

Sau khi uống liên tục trong năm ngày, Trần Tứ lão gia cảm thấy mình đã sẵn sàng bèn thay một bộ đồ mới được ông dày công chuẩn bị trước đó, giắt thêm túi thơm, thậm chí còn thoa chút phấn hoa đào, định thể hiện tài năng mà mình đã tích lũy cả một mùa đông trong hội thơ.

Ông cười trong tiếng ho khẽ, đang định trả lời thì nào ngờ một cơn gió thổi qua, dường như còn mang theo cảm giác ngứa quen thuộc, khiến ông không khỏi há to miệng.

“Hắt xì…..”

Tiếng hắt hơi long trời lở đất vang lên, trước mắt bao người, nước mũi của Trần Tứ lão gia phun trào như thác nước, nước mắt bay tứ tung, nước mũi bay thẳng lên mái tóc của chàng thanh niên gần nhất.

Mọi người chết lặng nhìn ông.

“Hắt xì!!!

“Hắt xì!!!”

“Hắt xì!!!”

Hết cái hắt hơi này tới cái hắt hơi khác phá kén mà bay, Trần Tứ lão gia đối diện với những ánh mắt khác nhau của mọi người mà bối rối bụm miệng, lùi về sau, cuối cùng chạy như bay về phía xe ngựa.

“Lão gia!!!” Gã sai vặt ở phía sau hét lên khẩn thiết.

Trần Tứ lão gia nước mắt nước mũi tèm lem, trong lòng bi phẫn đan xen. Lão Hồ đểu cáng chết tiệt, ông ta quả nhiên không phải hạng tốt đẹp! Ông đã uống Xuân dương sinh kia năm ngày mà chẳng có một chút tác dụng nào cả, ban nãy làm trò hề trước mặt bao nhiêu bạn bè như thế, bảo ông sau này làm sao còn dám bước chân ra ngoài?

Gì mà thần dược trị nghẹt mũi, rõ ràng là thuốc giả!

Ông vội vội vàng vàng lên xe ngựa, thằng nhóc sai vặt cũng lên theo, nó dè dặt liếc nhìn sắc mặt của ông và nói: “Lão gia……….”

“Đến Hồ gia!” Trần Tứ lão gia tức nghiến răng nghiến lợi: “Hôm nay ta nhất định phải tìm tên họ Hồ kia, bắt lão ta giải thích rõ!”

Có lẽ vì Trần Tứ lão gia đang nổi cơn tanh bành nên xe ngựa chạy rất nhanh. Trước cổng nhà họ Hồ, Hồ viên ngoại đang định lấy quyển thơ văn tới thăm bạn, còn chưa bước chân ra khỏi cổng lớn đã nghe thấy có người hét gọi ông đầy hung hãn: “Hồ vô lại kia!”

Mặt của Hồ viên ngoại lập tức sầm xuống, quay đầu lại thì trông thấy Trần Tứ lão gia đang xuống xe ngựa, chòm râu của ông suýt nữa dựng thẳng lên vì tức giận, cao giọng nói: “Trần quạt, ông nói hỗn gì thế hả?”

Tuy Trần Tứ lão gia trông thì gầy yếu, nhưng động tác cực kì nhanh nhẹn, đi hai ba bước đã tới trước mặt Hồ viên ngoại, bắt lấy chòm râu của Hồ viên ngoại rồi đậy mạnh một cái, gào mồm lên: “Đồ lừa đảo nhà ông, miệng toàn lời bịa đặt! Trà thuốc trị nghẹt mũi gì hả, ông hại ta mất mặt trước bao nhiêu bạn bè. Người bán thuốc rốt cuộc đã cho ông bao nhiêu lợi lộc mà ông phải giúp chúng đi lừa người như thế hả?”

Hồ viên ngoại vừa ra sức giành lại chòm râu của mình từ tay ông ta, vừa cãi lại: “Lừa cái gì, trà thuốc kia vốn có hiệu quả thần kì, lão phu đã uống hết mấy lọ rồi, bây giờ ngày nào cũng hít thở thoải mái. Rõ ràng là mũi của ông có vấn đề, trách trà thuốc của người ta làm gì? Khùng hả!”

Trần Tứ lão gia thấy đến tận bây giờ mà ông ta vẫn không biết hối cải, lại nghĩ tới cảnh tượng mình nước mắt nước mũi lem luốc trước mặt mọi người thì càng nghĩ càng tức, ông dùng lực giật mạnh chòm râu của Hồ viên ngoại, kéo thẳng một nhúm râu xuống, mắng: “Lão già bịp bợm!”

Hồ viên ngoại không cam lòng yếu thế, trở tay túm lấy cọng ria đen: “Tên vô lại chết tiệt!”

Hai người quấn lấy nhau đánh lộn.

Gã sai vặt bên cạnh muốn tách hai người ra, nhưng không biết làm thế nào vì dẫu hai người đã đứng tuổi, nhưng vẫn rất khỏe. Thế là chẳng mấy chốc, trước cổng nhà họ Hồ vang lên tiếng cãi vã của hai người.

“Đồ bịp bợm, ông thông đồng với y quán bán trà thuốc để lừa tiền, chẳng có tác dụng gì cả!”

“Đồ vô lại, nói thần dược thành thứ rẻ rách, ta thấy ông muốn lừa tiền người ta thì có!”

“Nói láo, ta đã uống trà thuốc kia năm ngày rồi mà vẫn hắt hơi liên tục!”

“Vớ vẩn, lão phu chỉ uống có ba ngày mà đã thản nhiên đứng trước hoa liễu rồi!”

“Xuân dương sinh chẳng có chút công dụng nào sất!”

“Xuân thủy sinh là tốt nhất!”

“Hả?” Hồ viên ngoại giật mình, vô thức chững lại nên bị Trần Tứ lão gia nhân cơ hội dứt nốt chòm râu dê cuối cùng, ông kêu lên ‘Ôi chao’ đầy đau đớn, nhưng vẫn nhớ tới lời Trần Tứ lão gia vừa nói, vì thế hỏi: “Ông vừa nói gì cơ, Xuân dương sinh?”

“Còn không phải à?” Lớp phấn hoa đào trên mặt của Trần Tứ lão gia rơi xuống, quần áo cùng đầu tóc bị kéo rối tung rối mù, tay nắm chặt túm râu dê, vẫn tức tối mắng: “Gì mà Xuân dương sinh, rõ ràng là những tên bán thuốc kia lấy cớ mắng người mua ngu ngốc, thầy thuốc gì mà ác độc quá vậy!”

“Không đúng!!!” Hồ viên ngoại ngơ ngẩn, nói với gã sai vặt bên cạnh: “Ngươi đến phòng ta lấy lọ trà thuốc ra đây.” Sau đó quay sang hỏi Trần Tứ lão gia: “Ông bảo trà thuốc mà ông mua tên là Xuân dương sinh?”

Trần Tứ lão gia: “Còn muốn ta nói mấy lần nữa!”

Hồ viên ngoại không lên tiếng, đợi gã sai vặt cầm lọ trà thuốc quay lại, ông cầm lọ trà lên để cho Trần Tứ lão gia và những người vây xem xung quay nhìn rõ: “Ông nhìn kĩ đi, lão phu mua Xuân thủy sinh! Ông tự đi mua hàng giả, không đi tìm kẻ bán hàng giả tính sổ mà tới đây nổi nóng với ta, thật là quá quắt!”

Nghe vậy, Trần Tứ lão gia lập tức sững sờ, sau đó vô thức bước lên để nhìn rõ chiếc lọ kia: “Xuâ thủy sinh?”

“Trần quạt, trước đây chỉ có mũi ông bị bệnh, sao giờ đến mắt cũng kém quá vậy?” Hồ viên ngoại cười lạnh: “Ông mở to mắt ra mà nhìn cho kĩ vào, trên chiếc lọ này của lão phu rốt cuộc viết cái gì!”

Trần Tứ lão gia cũng không thể tin vào mắt mình.

Chiếc lọ này và lọ trà ông mua giống nhau vô cùng, chúng đều được làm hết sức khéo léo, trên đó có dán một tờ giấy trắng rất nhỏ và có một bài thơ nhỏ được viết bằng mực đen cực kì phong nhã. Lần đầu tiên nhìn thấy chiếc lọ này ông còn tán thưởng sự khéo léo của nó.

Tuy nhiên……..

Phía trên chiếc lọ này quả thực viết ba chữ Xuân thủy sinh.

Không phải Xuân dương sinh ư?

Lẽ nào ông thật sự mua trúng hàng giả rồi?

Trần Tứ lão gia quay ngoắt sang phía thằng sai vặt bên cạnh, cao giọng quát hỏi: “Tên nô tài nhà ngươi đi đâu mua thuốc giả về lừa gạt chủ tử?”

Thằng nhóc sai vặt giật thót, vội vàng quỳ xuống kêu oan: “Không thể nào thưa lão gia, tiể nhân mua trà thuốc này ở Hạnh Lâm đường ở phố Tây. Hạnh Lâm đường là tiệm thuốc lâu năm, là y quán có tên tuổi, không thể có hàng giả được!”

“Hạnh Lâm đường?” Hồ viên ngoại sửng sốt nói: “Đó chẳng phải là y quán của Bạch trưởng quầy ư?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play