Qua tiết kinh trập, thời tiết bắt đầu ấm dần lên.
(*) Tiết kinh trập: Kinh Trập là 1 trong 24 tiết khí của năm, báo hiệu mùa xuân đang ở vào thời kì thịnh đạt nhất và sắp chuyển sang hè. Tiết Kinh Trập thường bắt đầu từ ngày 5 (hoặc ngày 6) tháng 3 đến 20 (hoặc 21) tháng 3 dương lịch hàng năm. Trước đó, vạn vật ngủ đông trong đất, các loài sâu bọ, côn trùng, không ăn không uống, xưng là “Trập”, tới thời điểm này sấm xuân khiến vạn vật bừng tỉnh, xưng là “Kinh”. Vì thế, Kinh Trập có nghĩa là sự tỉnh giấc của các loài công trùng sâu bọ sau một thời gian dài, chuyển tới mùa sinh sôi nảy nở của chúng. Vậy nên, người ta còn hay gọi tiết Kinh Trập là tiết sâu nở nữa.
Phía Nam của vùng Tây Lương xuân đến nước sông ấm áp, cỏ mọc um tùm. Văn nhân mặc khách thích trồng hoa cỏ, trong viện nhỏ ở lưng chừng núi có thể trông thấy hoa lan rừng và hoa nhài xen kẽ nhau, hoa anh túc đua nhau nở rộ từng đóa to, mở ra trước mắt một khung cảnh diễm lệ.
Lúc này là giữa trưa, mặt trời đã lên cao, xe ngựa lao nhanh trên đường, lướt qua rừng cây trong núi. Trong khoang xe, nữ tử mặc bỉ giáp màu xanh vén mành xe ngựa lên, hỏi thăm xa phu bên ngoài: “Vương đại ca, còn bao lâu nữa mới tới huyện Thường Võ?”
Xa phu cười ha ha, đáp: “Không xa nữa đâu, đi hết nửa đỉnh núi này, sau một canh giờ nữa là đến!”
Ngân Tranh thả mành xe xuống, quay đầu nhìn người bên cạnh.
Đây là một cô nương trẻ tuổi, chừng mười sáu mười bảy tuổi, ngũ quan hết sức duyên dáng, nước da trắng như sứ của nàng càng làm tôn lên đôi mắt đen sáng ngời. Tuy chỉ mặc một chiếc váy vải có hoa văn màu xanh thẫm đã cũ, nhưng tính tình lại đặc biệt điềm tĩnh, lạnh lùng. Nghe thấy lời xa phu nói, lông mi của cô nương này khẽ động, ánh mắt hình như có vẻ xúc động.
Ngân Tranh thở dài trong lòng.
Nàng đã đi theo Lục Đồng hơn nửa năm, nhưng chưa từng thấy cô nương nhà mình có những cảm xúc dư thừa như vậy, vẻ mặt nàng ấy luôn hờ hững. Giống như mọi việc trên thế gian dù có trọng đại đến đâu, ở trong mắt nàng ấy cũng không đáng nhắc tới. Cho đến khi đến gần huyện Thường Võ hơn, nàng mới trông thấy vẻ tức giận hiện lên trong đôi mắt của Lục Đồng, như thể người đất được nghệ nhân nung trong khói lửa, cuối cùng cũng có chút sức sống như người bình thường.
Quả nhiên, người thường ngày có lãnh đạm đến đâu thì cũng sẽ xúc động khi về đến cố hương.
Trong xe ngựa, Lục Đồng ngồi im lặng.
Đường núi gập ghềnh, xóc nảy khiến quả hạnh mà Ngân Tranh mang theo rải khắp khoang xe. Nàng rủ mắt nhìn những quả hạnh trên đất, suy nghĩ dần dần bay xa.
Bảy năm trước, nàng cũng ngồi xe ngựa rời khỏi huyện Thường Võ, lúc đó cứ cảm thấy ngồi xe ngựa rất nhanh, chớp mắt một cái là đến một thành trấn xa lạ. Nhưng sao bây giờ đường về quê lại trở nên xa xôi đến thế, đi mãi mà chẳng tới nơi.
Nàng ở trên núi cùng Vân nương bảy năm, cho đến khi Vân nương qua đời, nàng hạ táng Vân nương xong mới có được tự do, có thể trở về cố hương.
Trong suốt bảy năm qua, nàng cũng từng viết thư cho phụ thân, chỉ là không biết người nhà có nhận được thư hay không. Năm đó mình đi quá vội vã, có lẽ bọn họ tưởng rằng mình đã chết rồi……
Lục Đồng hãy còn đang nghĩ, thấm thoát à mặt trời đã ngả về Tây, xe ngựa dừng lại trước cổng thành, tiếng xa phu ở bên ngoài vang lên: “Tiểu thư, đến huyện Thường Võ rồi!”
Đến huyện Thường Võ rồi.
Ngân Tranh đỡ Lục Đồng xuống xe ngựa, trả ngân lượng cho phu xe rồi cùng Lục Đồng đi vào trong thành.
Lục Đồng ngước mặt nhìn xa, nhất thời cảm thấy có chút hoảng hốt.
Đương ngày xuân, trên đường có rất nhiều du khách đánh xe ngựa dạo chơi. Hai bên đường có rất nhiều tiệm trà, sạp trà cũng có, trên sạp còn bày bánh quyét, kẹo vừng. Song cũng có sạp đoán chữ đoán mệnh. Bờ hồ trong thành đã xây mới rất nhiều đình nghỉ mát, xuân liễu soi bóng trên mặt nước, nhuộm cho dòng sông một màu xanh sẫm.
Thoáng nhìn, đoàn người tới lui không ngớt, vô cùng náo nhiệt.
Trong mắt Ngân Tranh tràn đầy vẻ vui sướng: “Co nương, huyện Thường Võ náo nhiệt quá.”
Nhưng Lục Đồng lại có chút thất thần.
Hồi nàng rời nhà đi, bệnh dịch vừa dứt, lại còn là ngày đông rét buốt, trên phố vắng vẻ chẳng có một bóng người, khung cảnh hết sức hoang vu. Hôm nay về nhà, huyện thành nhỏ bé ngày xưa đã trở nên phồn hoa hơn trước rất nhiều, du khách tấp nập, nhưng lại khiến lòng nàng sinh ra nỗi bất an.
Sau một thoáng chần chừ, nàng nói: “Đi thôi.”
Đường phố của huyện Thường Võ đã rộng hơn rất nhiều, ngày xưa đường đất, vừa đến mùa mưa là bùn đất lầy lội, bây giờ mặt đường đều được lát bằng đá, xe ngựa có thể vững càng chạy qua.
Những tiệm vải, hàng gạo vốn ở hai bên đường nay đã chẳng tìm thấy dấu vết, thay vào đó là những quán rượu, phường trà xa lạ, tạo nên một khung cảnh đường phố hoàn toàn khác xưa.
Lục Đồng đi theo hồi ức trong đầu, thỉnh thoảng còn tìm được vài cài cảnh tượng xưa cũ. Chẳng hạn như giếng nước ở cổng miếu thành đông, hay là pho tượng bò vững chãi được đúc bằng đồng trước đài từ đường trong thành.
Đi qua một con hẻm vắng, rồi lại đi thêm mấy trăm bước, Lục Đồng dừng chân lại.
Ngân Tranh nhìn về phía trước, không khỏi ngạc nhiên: “Cô nương…..”
Trước mắt là một ngôi nhà đổ nát.
Cổng tường bị lửa nóng nhuộm cháy đen, nhà cửa không nhìn ra hình dáng ban đầu, chỉ thấy vài đoạn gỗ sơn mài bị đốt trọi, trông ngờ ngợ hình dáng của khung cửa. Đến gần ngửi, dường như còn có mùi khói lửa gay mũi.
Ngân Tranh bất an nhìn Lục Đồng, Lục Đồng dừng bước tại đây, lẽ nào nơi này là nhà của nàng ấy. Nhưng nơi đây chỉ còn lại dấu vết của một vụ cháy lớn…….. chủ nhân của ngôi nhà đâu?
Lục Đồng nhìn chằm chằm vào khung cửa bị cháy đen với khuôn mặt càng lúc càng tái mét, bấy giờ nàng chỉ cảm thấy hai chân như bị trút đầy chì, khó mà bước nổi một bước.
Vào đúng lúc này, phía sau có người cất giọng nói: “Các ngươi là ai? Đứng ở đây làm gì?”
Hai người quay đầu thì trông thấy một bà lão đứng cánh đó không xa, trên vai gánh một sọt bánh phục linh, nhìn hai người bằng ánh mắt ngờ vực.
Ngân Tranh thông minh, lập tức nở nụ cười đi đến cạnh bà lão, đưa mấy văn tiền mua bánh bánh phục linh trong sọt của bà ta, sau đó hỏi: “Đại nương, cô nương nhà ta là họ hàng xa của nhà họ Lục, hôm nay tới đây để nhờ cậy chủ nhân của Lục gia. Nhìn nơi đây sao…….. nơi đây vừa xảy ra hỏa hoạn sao? Chẳng hay chủ nhà bây giờ đang ở đâu?”
Bà lão bán bánh phục linh nghe Ngân Tranh nhắc tới ‘Lục gia’, lại vừa nhận tiền của nàng nên vẻ mắt đã dịu đi rất nhiều, bà ta chỉ nói: “Tới nhờ cậy Lục gia à?” Bà ta híp mắt nhìn Lục Đồng đứng phía sau Ngân Tranh, lắc đầu nói: “Bảo cô nương của ngươi về sớm đi, ở đây không có ai đâu.”
“Không có ai?” Ngân Tranh quay đầu liếc Lục Đồng một cái, cười hỏi: “Là sao ạ?”
Bà lão thở dài: “Ngươi không biết à? Nhà họ Lục này đã chết sạch từ một năm trước rồi.”