Trong không gian chật hẹp của xe, bầu không khí căng thẳng đến mức chỉ cần một tia lửa nhỏ thôi cũng có thể bùng cháy. Minh Yên co người lại, cố gắng làm cho mình trở nên vô hình.
Thẩm Sơ Dương vốn hiểu rõ tính khí của Thẩm Thời Đạm, nhưng với một bụng tức giận, anh ta lại quay sang trách móc Minh Yên: “Minh Yên, em cũng không biết giữ chút khoảng cách sao?”
Câu nói này khiến mặt Minh Yên nóng bừng, nhưng cô lại tỏ ra cứng cỏi hiếm thấy: “Em ngồi đây, thì đã sao?”
Bị Minh Yên phản bác trước mặt, Thẩm Sơ Dương tức giận đá vào ghế của cô. Minh Yên quay đầu, trừng mắt nhìn anh ta, nghĩ bụng chỉ xem như anh da say rượu làm càn.
Thẩm Thời Đạm liếc nhìn tình huống qua gương chiếu hậu, thoáng chút bất ngờ, nhưng nhanh chóng thu lại ánh mắt, tập trung lái xe.
Sau khi đưa Minh Yên về đến ký túc xá, Thẩm Thời Đạm lái xe trở về Đình Viên, nơi anh đã ở từ khi tiếp nhận công việc ở Thẩm Thị.
Bị Minh Yên từ chối cộng với sự cản trở của Thẩm Thời Đạm, cơn giận của Thẩm Sơ Dương đạt đến đỉnh điểm. Vừa xuống xe, anh ta chạy qua chắn trước mặt Thẩm Thời Đạm, ánh mắt giận dữ như muốn xuyên thủng đối phương: “Chú nhỏ, hôm nay chú có ý gì đây? Giúp Minh Yên, mà không giúp cháu sao?”
Gương mặt Thẩm Thời Đạm vẫn điềm tĩnh. Anh đã đoán trước Thẩm Sơ Dương sẽ làm loạn, nhẹ nhàng gạt tay anh t ra: “Chú không thiên vị ai cả, chỉ là hôm nay cháu không nên hành xử như vậy.”
“Sao lại không thể? Cô ấy là bạn gái cháu, cháu hôn cô ấy thì có gì sai?” Thẩm Sơ Dương cười giận dữ: “Hay là nói, chú nhỏ với Minh Yên cũng có gì đấy, mà không phải vì cháu mới giúp cô ấy? Đừng nói chú không có ý nghĩ không nên nghĩ đấy nhé.”
Thẩm Thời Đạm ngước lên nhìn thẳng vào mắt Thẩm Sơ Dương, ánh mắt sâu sắc, mang theo áp lực vô hình: “Uống say rồi thì lăn về mà ngủ đi.”
“Ngủ cái quái gì!” Thẩm Sơ Dương tức giận đá mạnh vào chiếc xe, rồi loạng choạng rời đi trong cơn giận dữ.
Thẩm Thời Đạm giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, đứng im tại chỗ vài giây rồi không chút do dự quay người, đi thẳng về phía thang máy.
…
Minh Yên gần như bỏ chạy về ký túc xá, cô vẫn còn mặc nguyên áo khoác, ngồi thẫn thờ trên ghế.
Lý Thiến quay đầu nhìn cô: “Minh Yên, chiều nay cậu đi đâu vậy?”
Minh Yên rời khỏi dòng suy nghĩ, chớp mắt một cái: “Tớ đi nhận một công việc làm thêm.”
“Trước đó hội trưởng câu lạc bộ khiêu vũ tìm cậu, cậu cũng không đồng ý mà?” Lý Thiến nhìn thấy món điểm tâm trên bàn: “Wow, nghe nói phải đặt trước mới mua được điểm tâm của tiệm này. Có phải Thẩm Sơ Dương đưa cậu đi không?”
Minh Yên không muốn nghe đến cái tên này, đưa một phần cho Lý Thiến: “Không phải anh ta.” Thẩm Sơ Dương không tốt đến vậy đâu.
Điện thoại đặt trên bàn reo lên, Minh Yên nhìn thấy cuộc gọi từ Thẩm Sơ Dương, trong lòng dâng lên dự cảm không lành. Từ lúc về, cô đã có linh cảm rằng Thẩm Sơ Dương sẽ tìm cô.
Minh Yên đứng dậy đi xuống lầu.
Trước cửa ký túc xá có một khu rừng lớn, Thẩm Sơ Dương đứng ở nơi tối tăm, Minh Yên nhìn quanh một lúc mới thấy anh ta.
“Sao anh lại đến nữa vậy?” Vừa nhìn thấy đôi mày nhíu chặt của anh ta, Minh Yên đã biết anh ta còn chưa tỉnh rượu.
“Minh Yên. Em với chú của anh là thế nào?” Thẩm Sơ Dương nắm chặt tay Minh Yên, lực quá mạnh khiến cô hơi đau.
Hóa ra anh ta đến đây chỉ để chất vấn cô. Trái tim Minh Yên dần trở nên lạnh lẽo, cô giằng tay ra, nhưng ngược lại bị anh ta nắm chặt hơn, lần này cơn đau thật sự đến.
“Khoa Kinh tế tổ chức toạ đàm, chú ấy nhờ em giúp.”
“Em? Chuyện của khoa Kinh tế, chú ấy sao lại nhờ em, một người học khiêu vũ làm gì?” Khóe môi Thẩm Sơ Dương hiện lên nét cười mỉa mai.
Tim Minh Yên như bị đâm một nhát, cứ như ở trong mắt của Thẩm Sơ Dương, cô hoàn toàn vô dụng.
“Chú ấy tìm em thì có liên quan gì đến anh?” Minh Yên cứng rắn đáp trả, giọng cũng lạnh lùng hơn.
Thẩm Sơ Dương thoáng sững lại, nhưng rất nhanh đáp: “Em là bạn gái của anh, em nói xem.”
“Bạn gái?” Minh Yên bật cười lạnh, ánh mắt ngày càng sắc lạnh: “Tôi thật sự là bạn gái của anh sao? Lúc anh đối xử lạnh nhạt, có xem tôi là bạn gái không?”
Lúc tán tỉnh người khác trên sân bóng rổ, anh có nghĩ đến việc mình đã có bạn gái không?
Chỉ cần nhớ lại những hình ảnh đó, cô đã biết tình cảm của họ sớm đã không còn thuần khiết như trước được nữa.
“Em đang oán trách anh vì không dành gian cho em sao?” Thẩm Sơ Dương hoàn toàn hiểu sai ý của Minh Yên.
Anh ta buông tay Minh Yên ra, nắm lấy cổ tay trắng nõn của cô, giữ chặt lại: “Minh Yên, tối nay đi ra ngoài với anh.”
Minh Yên rùng mình, cô hiểu rõ việc “ra ngoài” có ý nghĩa gì. Cô chỉ không ngờ rằng Thẩm Sơ Dương lại thẳng thắn đề nghị việc này như vậy.
“Không.” Minh Yên đẩy tay anh ta ra, nhưng lại bị giữ chặt hơn. Lòng bàn tay nóng rực kẹp chặt lấy hai tay cô, ánh mắt anh ta lại tăng thêm mấy phần gấp gáp: “Không phải em thấy anh đã dành ít thời gian cho em sao? Tối nay, cả đêm anh sẽ ở bên em.”
Minh Yên cố gắng thoát ra nhưng không được, trong mắt dần hiện lên màn sương mờ, lo lắng đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn lúc thì tái nhợt, lúc lại đỏ ửng. Tất cả những biểu hiện ấy đều lọt vào mắt Thẩm Sơ Dương, làm trỗi dậy những ý nghĩ còn dang dở từ lúc trên xe.
“Em trách anh không ở bên cạnh em, Minh Yên, anh đã rất tôn trọng em rồi. Em thử nghĩ xem, có cặp đôi nào mà ba tháng không cho hôn, không cho ôm, không cùng nhau qua đêm chứ?” Thẩm Sơ Dương nhắm thẳng vào Minh Yên mà nói: “Anh yêu cầu bạn gái cùng anh đi qua đêm, đâu có gì quá đáng? Em chẳng phải cũng yêu anh sao, tại sao không muốn cùng anh qua đêm?”
“Tôi không đi.” Minh Yên gắng sức bẻ tay Thẩm Sơ Dương ra.
Rõ ràng là không còn tình cảm nữa, vậy mà anh ta vẫn phải giả vờ quan tâm, ép buộc cô đi qua đêm để chứng minh tình yêu.
Trong lòng cô dâng lên từng đợt lạnh lẽo.
“Được rồi, em không đi phải không?” Thẩm Sơ Dương thấy cô không lay chuyển, liền đe dọa: “Không đi thì chúng ta chia tay!”
Minh Yên bất giác ngẩng lên, trong đáy mắt lướt qua một tia cảm xúc phức tạp.
Chẳng trách lúc khai giảng, chị khóa trên đã khuyên cô nên bắt đầu chậm lại, yêu từ từ thì tình cảm mới bền lâu.
Mới ba tháng thôi, tình yêu ngọt ngào của bọn họ đã tan thành mây khói, chỉ còn lại những sự xấu xí.
Chàng trai phong độ, rạng ngời ngày trước giờ đây chỉ là một chiếc mặt nạ che đậy cẩn thận, bên dưới lớp mặt nạ ấy là những ham muốn khiến người ta phải ghê tởm.
Thẩm Sơ Dương nghĩ mình đã làm Minh Yên khiếp sợ, trong lòng có chút đắc ý, lại có chút nóng vội mà vòng tay qua vai cô: “Anh biết ngay là em không nỡ rời xa anh mà.”
Minh Yên trong lòng cười lạnh, cô giơ khuỷu tay lên, mạnh mẽ thúc vào sườn Thẩm Sơ Dương, nghe thấy anh ta kêu lên một tiếng rồi mất đà, cô nhân cơ hội thoát khỏi sự kiềm hãm, bước sang một bên.
Thẩm Sơ Dương ngẩng đầu, ánh mắt dữ tợn nhìn Minh Yên, lúc này trong mắt anh ta, cô chẳng khác nào một kẻ xấu xa đáng ghét.
“Thẩm Sơ Dương, tôi đã muốn nói điều này từ lâu rồi.” Minh Yên bình thản nhưng kiên quyết nhìn thẳng vào anh ta, nói ra những lời đã từng lặp đi lặp lại hàng trăm lần trong lòng: “Chia tay thì chia tay. Tôi cũng đã muốn chia tay từ lâu rồi.”
Thẩm Sơ Dương sững người, như thể bị ai đó bóp nghẹt cổ họng, khuôn mặt dần trở nên méo mó.
Sau ngần ấy thời gian, tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng đã được dỡ xuống, Minh Yên cảm thấy một sự nhẹ nhõm chưa từng có, thậm chí ngay cả việc chia tay cũng không khiến cô quá đau buồn.
“Chia tay đi, lẽ ra phải nên kết thúc từ lâu rồi.”