Thành phố Lộ Thành có vĩ độ khá thấp, mùa đông tuy không có tuyết rơi nhưng gió lạnh thấu xương, không khí ẩm ướt khiến mọi thứ đều trở nên ẩm dính theo.
Trong ký túc xá của trường Sư phạm, điều hòa đang thổi ra hơi ấm.
Mình Yên gục đầu xuống bàn, trong áo ngủ cô nhét một túi sưởi ấm vừa mới được nạp điện, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, đôi môi nhợt nhạt, thêm vào đó là khí chất lạnh lùng của cô, khiến cho cả người trông không còn sức sống.
“Minh Yên, cậu bị đau bụng kinh, hay là đừng đi trực tuần nữa? Tớ đi xin nghỉ cho cậu.”
“Trước đó nói chuẩn bị cho lễ kỷ niệm trường nên không cần đi trực, giờ lại đổi ý thật phiền phức.”
“Đúng vậy, nhưng cô giáo không dễ nói chuyện khi trực tuần đâu, hay là để Thẩm Sơ Dương thay cậu làm cũng được.”
Các bạn cùng phòng xúm quanh Minh Yên, người này nói một câu, người kia nói một câu, cô đau đến mức sắp không còn cảm giác, hoàn toàn không nghe thấy họ nói gì.
Trực tuần là truyền thống của trường Sư phạm, mỗi khóa sinh viên năm nhất đều phải luân phiên trực tuần, chủ yếu là chịu trách nhiệm giữ cổng trường và dọn dẹp vệ sinh nơi công cộng, việc này đều được tính vào tín chỉ học tập.
Khoa múa mà Minh Yên theo học đã đến lượt giữ cổng trường, mỗi ca trực kéo dài nửa ngày và phải thay phiên nhau trực.
Thật không may, lần này lại trùng với kỳ kinh nguyệt của cô, quả thật là một cơn ác mộng.
Minh Yên có triệu chứng đau bụng kinh rất nghiêm trọng, lúc nặng có thể đổ mồ hôi, nôn mửa, thậm chí không thể đứng dậy vì toàn thân mệt mỏi.
Minh Yên ôm túi sưởi một lúc, hơi ấm từ từ len lỏi vào cơ thể giúp cô phần nào hồi phục lại.
“Minh Yên, hôm nay Thẩm Sơ Dương không đến thăm cậu à?” Một bạn cùng phòng bỗng nhiên hỏi.
Nếu là trước đây, nước đường đỏ, túi sưởi và trà sữa nóng đã được gửi đến không biết bao nhiêu lần.
Minh Yên nhìn một lượt điện thoại, màn hình trống rỗng, giao diện trò chuyện với Thẩm Sơ Dương rất yên ắng.
Các bạn cùng phòng không biết rằng đã một ngày Thầm Sơ Dương không đến tìm cô rồi.
Minh Yên suy nghĩ một hồi, chủ động nhắn tin cho Thẩm Sơ Dương.
【Minh Yên: Em bị đau bụng kinh, sắp phải đi trực tuần rồi, mèo con tội nghiệp jpg.】
【Minh Yên: Học trưởng, tối nay có đi ăn cùng nhau không?】
Trước đây Thẩm Sơ Dương luôn trả lời tin nhắn ngay lập tức, mọi chuyện đều sẽ nhắn lại.
Vài phút sau, Thẩm Sơ Dương mới trả lời một câu ngắn gọn.
[Thẩm Sơ Dương: Anh đang bận.]
Lại bận, gần đây Thẩm Sơ Dương bận rộn ngày càng nhiều, trong tháng này ngoài việc gặp nhau ở nhà ăn, họ chỉ gặp riêng nhau có hai lần.
Minh Yên thất vọng cất điện thoại, khó nhọc ngồi dậy tìm áo khoác.
Bạn cùng phòng Văn Đình cũng là bạn thân của Minh Yên, một tay giữ chặt cửa tủ: “Cậu ở lại ký túc xá đi, nếu không chịu nổi thì làm sao đây?”
Minh Yên lấy ra chiếc áo khoác dày nhất, kéo khóa lên người, lại lấy thêm hai miếng dán giữ nhiệt: “Tớ dán thêm hai miếng nữa chắc không sao đâu.”
Văn Đình hiểu rõ tính cách cầu toàn này của Minh Yên, cô ấy nhận lấy miếng dán giữ nhiệt, giúp Minh Yên dán lên, rồi kéo khóa lại cho cô.
Minh Yên rất nhạy cảm với cái lạnh. Đội mũ lên, quàng một chiếc khăn len quanh cổ, quấn mình lại thật kín.
Cuối cùng cô rời ký túc xá cùng sự giúp đỡ của Văn Đình.
Trên đường đi băng đóng thành lớp, rất trơn trượt, Văn Đình cẩn thận nắm lấy tay Minh Yên, bước đi rất chậm.
“Cậu và Thẩm Sơ Dương có mâu thuẫn gì à?”
Minh Yên mím môi, lắc đầu: “Anh ấy bận thôi.”
Văn Đình hừ một tiếng: ”Cậu ta là sinh viên năm hai thì bận cái gì? Bận làm bài tập hay bận làm việc bán thời gian?”
Một cơn gió thổi qua, tóc bay tán loạn, đầu mũi Minh Yên lạnh đến đỏ bừng, cô rụt cổ lại, một nửa khuôn mặt đều chôn trong khăn quàng.
“Đừng quên cậu ta là phú nhị đại.” Văn Đình nói.
Minh Yên sao có thể quên được chứ!
Thẩm Sơ Dương chính là một học trưởng nổi bật của trường, chưa nói đến việc cha anh ta là cựu sinh viên danh dự, đã quyên góp một sân thể thao ngay khi anh ta vừa nhập học, chỉ riêng vẻ ngoài khuynh đảo lòng người của Thẩm Sơ Dương cùng tính cách năng động, đã đủ để anh ta chiếm lĩnh bảng xếp hạng chủ đề trên diễn đàn trường rồi.
Ngày trước, Thẩm Sơ Dương theo đuổi công khai cô rất nhiệt tình, khiến không ít cô gái trong trường phải ghen tị.
Văn Đình gọi tên cô, Minh Yên rời khỏi dòng hồi tưởng, nghe thấy Văn Đình nói: “Nghe nói giải bóng rổ lần này của khoa bọn họ nổi bật lắm, có rất nhiều cô gái đang tìm hiểu về Thẩm Sơ Dương, cậu chú ý một chút.”
Minh Yên lơ đãng gật đầu.
Tại cổng trường, gió thổi mạnh, thổi thẳng vào mặt cô, dù toàn thân đã dán miếng giữ nhiệt, nhưng Minh Yên ngồi một lúc lâu, đôi chân lạnh cóng đến tê tái.
Cô đứng dậy, dậm chân một chút, rồi quay lại thấy Văn Đình đang cãi nhau với vài sinh viên khác, cô vội vàng bước đến gần họ.
Đột nhiên, cô nghe thấy có bạn học hô lớn.
— Hỏng rồi, có người ngất xỉu!
Tại văn phòng Tập đoàn Thẩm thị.
Thẩm Sơ Dương ngồi vắt chân trên tay vịn ghế sô pha, những ngón tay dài khẽ chạm vào màn hình, điều khiển nhân vật trong trò chơi.
Điện thoại reo lên một tiếng, thông báo xuất hiện ở góc màn hình.
Anh “hứ” một tiếng, gạt bỏ thông báo, tiếp tục màn chiến đấu trong trò chơi.
Lại có tin nhắn hiện lên ở phía trên.
Anh ta cảm thấy rất bực bội, nhíu chặt mày, tiếp tục lướt đi.
“Chết tiệt! Thật ghét khi đang chơi game mà lại có tin nhắn đến!” Anh ta mắng một câu, mặt nhăn lại, ngón tay nhấn nhanh trên màn hình.
Nhưng thật đáng tiếc, dù anh có cố gắng thế nào, thông báo thất bại của trò chơi vẫn xuất hiện, anh ta bực bội ném điện thoại sang một bên, cầm lấy chai nước khoáng lên uống ừng ực.
Thẩm Thời Đạm từ máy tính chuyển ánh nhìn sang Thẩm Sơ Dương, người đang tức giận vì một trận thua, hỏi: “Lại thua rồi à?”
Thẩm Sơ Dương trên mặt lộ rõ vẻ tức giận, khó chịu nói: “Phàm là có tay cũng không đến mức chơi thành như vậy!”
Chơi cái trò chơi rác rưởi này không chơi cũng được.
Anh ta khoanh tay nhìn Thẩm Thời Đạm làm việc, nói: “Chú nhỏ, yêu đương thật phiền phức, giờ cháu cuối cùng cũng hiểu tại sao chú không tìm phụ nữ rồi.”
Thẩm Thời Đạm dùng những ngón tay thon dài cầm chuột, khẽ chạm vào màn hình, ánh mắt anh chứa đựng nụ cười, nhưng người này có dáng vẻ thanh tao, ngay cả khi cười cũng mang đến cảm giác xa cách nhẹ nhàng.
“Lại phiền phức nữa à? Chú nhớ cháu và Minh Yên mới yêu nhau mà…”Thẩm Thời Đạm suy nghĩ một chút, đưa ra một câu nói chuẩn xác:“Ba tháng?”
Khi nhắc tới Minh Yên, Thẩm Sơ Dương xoay người ngồi dậy, nhớ đến những tin nhắn bực bội vừa mới xuất hiện: “Chú đừng nói nữa, quá dính người. Cháu chơi trò chơi mà cũng không yên được.”
Thẩm Thời Đạm hơi nâng cao chân mày: “Minh Yên dính người đến vậy sao?”
Anh ta đặt chân lên mép bàn trà, cúi người phủi lớp bụi đen trên đôi giày thể thao phiên bản giới hạn của mình: “Không chỉ một chút, mà là cực kỳ dính người. Cứ chốc lát là cô ấy lại gửi đến một tin nhắn, chú nhỏ, chú không biết đâu, khoảng cách tạo nên sự hoàn mỹ. Hằng ngày nhắn tin nói chuyện, gặp mặt cũng nói, cô ấy không còn biết làm việc gì khác à?”
Lúc này, Minh Yên trong miệng Thẩm Sơ Dương giống như lớp bụi đen trên chiếc giày, khiến cậu ta cảm thấy khó chịu mỗi khi nhắc đến.
Vì vậy, dù Minh Yên có gửi tin nhắn đến, anh ta cũng chỉ giả vờ không thấy, hoặc trả lời cho có lệ. Nhưng độ nhạy cảm giữa nam và nữ là khác nhau, đáng ra anh ta làm vậy vài lần thì Minh Yên nên tự hiểu.
Thẩm Thời Đạm không hoàn toàn đồng ý với quan điểm tình yêu của Thẩm Sơ Dương, nhưng rốt cuộc, khoảng cách giữa họ hơi lớn, hơn bảy, tám tuổi, lại thêm mấy tầng rào cản, nói ra cũng như không.
“Vậy sao trước đây lại theo đuổi Minh Yên?” Thẩm Thời Đạm ngả người ra ghế, tay chắp trên mặt bàn, tư thế hơi thư giãn.
Thẩm Sơ Dương cười nói: “Là tình yêu sét đánh. Ngày ấy Minh Yên thật sự rất xinh đẹp, giữa bao người, cháu chỉ liếc mắt đã thấy cô ấy, đẹp đến mức không thể rời mắt.”
“Giờ không thích nữa à?”
Thẩm Sơ Dương liếc nhìn Thẩm Thời Đạm, chú của mình thường chỉ chăm chăm vào công việc, không bao giờ xem phụ nữ và tình yêu là thứ gì đó để giải trí, nhưng không hiểu tại sao hôm nay Thẩm Thời Đạm lại quan tâm đến chuyện tình cảm của cậu ta như vậy.
“Không thể nói là không thích nữa, chỉ là không phù hợp thôi, chú nhỏ, chú hiểu không? Ai, chú không hiểu đâu.” Thẩm Sơ Dương cảm thấy chú mình chưa từng tìm hiểu phụ nữ, có lẽ không thể hiểu được cảm xúc hiện tại của cậu ta.
“Nếu đã không phù hợp, tại sao còn không chia tay?” Thẩm Thời Đạm nói với giọng trầm, thực ra chỉ cần thay đổi cách nói một chút là có thể vạch trần được suy nghĩ của Thẩm Sơ Dương, nhưng nghĩ lại, anh thấy không phù hợp lắm.
Thẩm Sơ Dương lại mở game lên, không trả lời câu hỏi của Thẩm Thời Đạm nữa.
Trong lúc ván game mới đang diễn ra, Thẩm Sở Dương thấy Minh Yên gọi điện đến, anh ta liền cảm thấy rất mệt mỏi.
“Sao không nghe máy?” Thẩm Thời Đạm nhắc nhở Thẩm Sơ Dương.
Anh bình thường cũng khá nuông chiều đứa cháu này, nên khi Thẩm Sơ Dương nhờ anh giúp đỡ để đối phó, anh đã bấm nút nhận cuộc gọi.
“Thẩm Sơ Dương phải không? Minh Yên ngất xỉu rồi, cậu mau đến phòng y tế đi.” Người kia la lớn, không nhận được câu trả lời nên lại hỏi: “Nghe rõ không? Ở phòng y tế đấy.”
Thẩm Thời Đạm giọng điệu trầm thấp trả lời: “Được.”
Cuộc gọi vừa kết thúc, một tin nhắn mới hiện lên trước mắt Thẩm Thời Đạm: “Anh ơi, sao anh lại mất kết nối vậy?”
Thẩm Sơ Dương lấy lại điện thoại, không hỏi gì xem đã có chuyện gì đã xảy ra, mà trực tiếp mở lại game, rồi lao vào trận chiến mới.
Anh ta hoàn toàn không quan tâm đến những gì đã xảy ra với người khác.
Thẩm Thời Đạm nhìn chằm chằm vào máy tính, trong lòng lo lắng nhưng vẫn cố gắng tập trung, song không tài nào xem được nội dung trên màn hình. Anh cầm chìa khóa xe, đứng dậy, khoác áo lên tay, rồi đi tới cửa. Đột nhiên, anh dừng lại, quay đầu lại hỏi: “Chờ lát nữa về tìm Minh Yên sao?”
Tình thế trong game đang căng thẳng, Thẩm Sơ Dương không thể phân tâm, quyết đoán nói một câu: “Không về.”
…
Minh Yên như vừa trải qua một giấc mơ rất dài, khi mở mắt ra, cô thấy xung quanh mình toàn một màu trắng.
Sau vài phút, cô mới nhận ra mình đang nằm trên giường nhỏ trong phòng y tế của trường. Phía trước giường được che chắn bởi một tấm rèm trắng, bên ngoài có tiếng nói chuyện vọng vào.
Giọng của người đàn ông trầm thấp, nhưng rất dễ nghe, như thể cô đã từng nghe ở đâu đó.
Nhưng cô không thể nhớ ra ngay lập tức.
Minh Yên chống khuỷu tay lên giường, giường sắt phát ra tiếng kêu cót két. Ngay lập tức, tấm rèm bị một đôi tay to lớn với các khớp xương rõ ràng vén lên, lộ ra khuôn mặt tuấn tú và sâu lắng của người đàn ông.
Khuôn mặt này có vài nét tương đồng với Thẩm Sơ Dương, nhưng đường nét trên mặt anh ta sắc sảo hơn, xương mày nhô cao, đường nét hàm dưới uốn lượn mềm mại, không ngoa khi nói rằng đường nét trên mặt được điều chỉnh tỷ lệ một cách tỉ mỉ như một tác phẩm điêu khắc. Đôi môi mỏng khép lại thành một đường thẳng, toát lên một chút cảm giác cao quý bẩm sinh.
Người đàn ông này là chú nhỏ của Thẩm Sơ Dương. Ngày hôm sau sau khi cô đồng ý hẹn hò, Thẩm Sơ Dương đã dẫn cô đi gặp chú nhỏ của anh ta, thi thoảng không tìm được Thẩm Sơ Dương, người chú này cũng có vài lần đến tìm cô, cho nên cô cũng có vài lần giao tiếp với anh.
“Chú nhỏ.” Minh Yên ngạc nhiên khi thấy anh, cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài, ngoài anh ra cô không thấy ai khác, ánh sáng trong mắt cô dường như mờ đi.
Thẩm Thời Đạm hạ rèm xuống, tiến lại gần Minh Yên hơn một chút, giọng điệu quan tâm vang lên: “Cảm thấy khá hơn chưa? Đầu còn đau không?”
Minh Yến vô thức đưa tay sờ đầu, bỗng nhiên cổ tay cô bị nắm lấy, hơi ấm từ cơ thể anh tỏa ra làm ấm làn da trên cổ tay cô.
Minh Yên rụt tay lại, nhưng bàn tay đã bị nắm chặt.
Bên tai vang lên giọng nói trầm ấm, nhẹ nhàng của Thẩm Thì Đạm: “Đừng động vào, cháu bị ngất xỉu, đầu có chút va đập. Lát nữa tôi sẽ đưa cháu đi chụp phim.”
Đầu đập xuống đất? Minh Yên hoàn toàn không nhớ gì, cô hồi tưởng trong vài giây rồi ngước mắt nhìn Thẩm Thời Đạm, nhớ lại mấy lần Thẩm Sơ Dương có việc bận đột xuất, đều là chú nhỏ đến tìm cô: “Chú nhỏ, có phải Thẩm Sơ Dương nhờ chú đến không?”
Thẩm Thởi Đạm buông tay ra: “Trường các cháu muốn mời chú đến giảng dạy, khi vừa bước ra khỏi cổng trường thì nghe thấy mấy học sinh bạn kêu có người bị ngất xỉu.”
Là vậy sao? Minh Yên hình dung cảnh tượng ấy, cảm thấy có chút xấu hổ.
Thẩm Thời Đạm nhanh chóng chuyển đề tài, “Cháu bị sốt sao không xin phép thầy cô nghỉ?”
Những ngón tay mảnh khảnh của Minh Yên siết chặt tấm ga giường thô, cô giải thích: “Xin nghỉ sẽ bị trừ điểm.”
Người khác chịu đựng được, cô cũng chịu được. Sự giáo dục từ nhỏ đã khiến cô càng thêm mạnh mẽ.
Thẩm Thì Đạm gật đầu, chu đáo lấy gối kê sau lưng Minh Yên, rồi kéo rèm ra ngoài lấy thuốc và nước ấm.
Anh đặt viên thuốc hạ sốt vào tay Minh Yên, rồi đưa ly nước: “Thuốc hạ sốt, uống một viên trước.”
Minh Yên cúi đầu, nhận thuốc, hàng mi khẽ rung. Cô ngửa đầu nuốt viên thuốc, nhấp một ngụm nước ấm để nuốt nhanh xuống.
Vị đắng vẫn còn…
Lan đến đầu lưỡi.
“Cảm ơn chú nhỏ.”
Thẩm Thời Đạm tiện tay nhận lấy cốc nước: “Còn muốn uống nước không?”
Minh Yên lắc đầu. Người chú nhò này là người đứng đầu tập đoàn Thẩm thị, thời gian của anh ấy có thể đo bằng tiền bạc. Thẩm Sơ Dương từng nói, chú của cậu ta chỉ biết vùi đầu vào công việc, thậm chí còn coi những cuộc phỏng vấn uy tín cũng là sự lãng phí thời gian.
Nhưng bây giờ, anh lại sẵn lòng dành thời gian để bưng nước và lấy thuốc cho cô.
Không kìm được lòng, Minh Yên lén lút quan sát Thẩm Thời Đạm. Đúng lúc này, ánh mắt của người đàn ông cũng hướng về phía cô. Tầm mắt chạm nhau, ánh nhìn của anh quá đỗi áp lực khiến tim Minh Yên khẽ thắt lại.
“Minh Yên.”
Minh Yên nhìn về phía anh.
“Bình thường Thẩm Sơ Dương đối xử với cháu như vậy à?”
Ánh mắt Thẩm Thời Đạm trầm ngâm rơi lên người Minh Yên, như thể hỏi một câu bâng quơ, nhưng lại nặng nề như ngàn cân.
Minh Yên mím môi, khẽ cụp mắt xuống, thẳng thắn, táo bạo hỏi Thẩm Thời Đạm: “Chú nhỏ, chú có biết vì sao Thẩm Sơ Dương lại trốn tránh cháu không?”