Minh Yên khẽ mở to mắt, khi đối diện với ánh mắt điềm tĩnh của Thẩm Thời Đạm, tim cô bỗng đập loạn nhịp.
Cảm ơn bằng lời thật sự không đủ, nhưng cô cũng không biết còn điều gì xứng đáng hơn để cảm tạ Thẩm Thời Đạm.
Không biết có phải chỉ là ảo giác hay không, nhưng trong lúc cô đang bối rối, ý cười trong đáy mắt Thẩm Thời Đạm lại càng rõ rệt hơn.
Như thể anh đang cố ý trêu chọc cô vậy.
“Có thể cho tôi một cơ hội được xem màn biểu diễn của cháu được không?” Thái độ của Thẩm Thời Đạm rất rõ ràng, anh muốn Minh Yên mời mình đến buổi thi tuyển chọn. “Tôi biết cháu muốn Thẩm Sơ Dương đến, nhưng nó chưa chắc sẽ đi. Đương nhiên, nếu cháu cảm thấy khó xử, tôi cũng không miễn cưỡng.”
Ngẩn người vài giây, Minh Yên nhanh chóng phản ứng lại, không ngờ lại đơn giản như vậy: “Chú nhỏ, chỉ như vậy đã đủ rồi sao?”
Thẩm Thời Đạm nhếch môi, giọng nói ẩn chứa vài phần hàm ý sâu xa: “Minh Yên, nếu tôi nói vẫn chưa đủ thì sao?”
Minh Yên bước hụt một bậc thang, Thẩm Thời Đạm đưa tay kéo cô lại, nơi da thịt chạm vào nhau lập tức bùng lên một cảm giác nóng bỏng.
“Đừng áp lực, tôi chỉ đùa thôi.”
Không khí trở nên có chút ngượng ngùng. Đúng lúc Minh Yên đang cố nghĩ ra điều gì đó để xoa dịu bầu không khí này, thì Thẩm Sơ Dương gọi điện tới.
“Bảo bối, anh nghe nói Giang Như Tuyết đến lớp tìm em gây chuyện sao?”
Minh Yên nhíu mày, trong lòng nổi lên nghi ngờ: “Ai nói với anh vậy?”
Thẩm Sơ Dương ngập ngừng một chút rồi cười lảng tránh: “À? Anh nghe từ phòng bên cạnh nói, em không sao chứ?”
“Em không sao.” Minh Yên lạnh mặt, vừa định hỏi anh có rảnh không thì Thẩm Sơ Dương đã cắt lời: “Bảo bối, chú nhỏ gọi anh rồi, anh cúp máy nhé.”
Minh Yên ngẩng lên, nhìn về phía Thẩm Thời Đạm đang đứng chờ cô ở bên cạnh xe, trong lòng thoáng qua một nụ cười lạnh.
Ánh mắt giao nhau, Minh Yên mạnh dạn nhìn thẳng, vài giây sau mới làm ra vẻ như vô tình thu ánh nhìn lại, rồi bước về phía anh.
“Tôi nghe nói mấy nhà hàng này rất ổn, cháu chọn giúp tôi một chỗ nhé. Ăn xong rồi bàn chuyện công việc.” Lên xe, Thẩm Thời Đạm mở trang danh sách các nhà hàng, để Minh Yên chọn.
Minh Yên tùy ý lướt qua, chỉ vào một cái tên nghe khá hay.
Thẩm Thời Đạm nhìn nhà hàng cô chọn, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, trong đáy mắt lấp lánh ý cười, bởi anh đã đoán đúng rằng Minh Yên sẽ thích nơi này.
Minh Yên trả lại điện thoại cho anh, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Chú nhỏ, bữa cơm này để cháu mời chú nhé.”
Thẩm Thời Đạm khởi động xe, đôi tay nắm chặt vô lăng, ngón tay dài, các khớp tay mạnh mẽ, dưới làn da trắng hơi xanh của anh, những mạch máu nổi lên rõ ràng.
Chỉ riêng đôi tay đó, nắm chặt vô lăng đen, cũng đủ tạo nên một khung cảnh đẹp tuyệt mỹ.
Vốn là một người mê tay đẹp, Minh Yên không khỏi nhìn lâu hơn một chút, thậm chí còn muốn lén chụp lại.
“Có lẽ không được, hôm nay là chuyện nghiêm túc nên để tôi mời cháu mới phải.” Thẩm Thời Đạm đoán ra được ý định của Minh Yên, cười khẽ, giọng nói trầm thấp: “Để lần sau nhé.”
Minh Yên gật đầu.
Thẩm Thời Đạm đang lái xe nhưng không hoàn toàn tập trung vào việc điều khiển xe, phần lớn ánh mắt lơ đãng hướng về người ngồi ở ghế phụ. Minh Yên ngồi thẳng lưng, không cầm điện thoại, chỉ yên lặng ngồi đó, không biết đang nghĩ gì.
Minh Yên đã chọn một nhà hàng chuyên các món ăn bản địa, vị khá thanh đạm và không gian cũng rất yên tĩnh. Trong tiệm chỉ nghe thấy tiếng va chạm nhẹ của dao nĩa, còn tiếng nói chuyện thì rất nhỏ.
Nhân viên phục vụ dẫn hai người vào phòng riêng, trên đường đi, Thẩm Thời Đạm tình cờ gặp một người quen. Người đó sau khi chào hỏi, liếc nhìn Minh Yên rồi cười đùa: “Thẩm tổng đưa bạn gái đi ăn sao?”
Thẩm Thời Đạm mỉm cười: “Chỉ là một hậu bối thôi.”
Đối phương như hiểu ra vấn đề, gật đầu chào rồi rời đi.
Vào phòng bao, Thẩm Thời Đạm cởi áo khoác dài rồi dặn dò phục vụ: “Điều chỉnh nhiệt độ máy sưởi cao hơn chút.”
Minh Yên định cởi cái áo khoác dày nhất thì bị Thẩm Thời Đạm ngăn lại, anh nói: “Đợi khi phòng ấm hơn rồi hãy cởi.”
Phục vụ lịch sự mỉm cười đưa thực đơn: “Thẩm tổng, nhà hàng chúng tôi vừa có món mới là bánh hoa hồng mùa vụ, ngài có muốn thử không?”
Thẩm Thời Đạm không hứng thú với món mới này, anh quay sang Minh Yên, không cần hỏi ý kiến, dặn phục vụ: “Mang cho cô ấy một phần.”
Minh Yên vừa định từ chối, nhưng Thẩm Thời Đạm mỉm cười, hạ giọng như thì thầm bên tai: “Tôi nghe nói các cô gái đều thích đồ ngọt, cháu thử xem.”
Minh Yên nếm một miếng nhỏ, nụ cười nhẹ nhàng nở trên môi.
Khi các món ăn đã được mang lên đầy đủ, Thẩm Thời Đạm bảo phục vụ múc cho Minh Yên một bát canh tùng nhung.
“Cháu thấy mùi vị thế nào?” Thẩm Thời Đạm nhẹ nhàng cầm chiếc thìa sứ, chậm rãi khuấy nhẹ bát canh.
Dù gia cảnh không bằng Thẩm Sơ Dương, nhưng từ nhỏ Minh Yên đã được bố mẹ yêu thương, chiều chuộng và cho tiếp xúc với nhiều nơi sang trọng. Vì vậy, cô giữ được phong thái điềm tĩnh, không vội vã mà từ tốn đáp lại Thẩm Thời Đạm.
Thẩm Thời Đạm thật sự rất thưởng thức Minh Yên. Khi gặp món ăn mà cô cảm thấy hứng thú, Minh Yên sẽ tò mò mở to đôi mắt, hàng lông mi khẽ chớp chớp, trông đặc biệt đáng yêu.
Bữa cơm này, nói chung đã khiến Thẩm Thời Đạm ăn đến mức thấy cảnh đẹp ý vui, thậm chí món canh tùng nhung mà trước giờ anh không thích cũng trở nên thuận mắt hơn vài phần.
Thẩm Thời Đạm dựa lưng vào ghế, tư thế thả lỏng, giữa đôi mày phảng phất một nụ cười nhàn nhạt. Giọng nói của hắn nhẹ nhàng, chậm rãi và ấm áp: “Minh Yên, Khoa kinh tế mời tôi tới tọa đàm, cho nên tôi cần một sinh viên làm trợ giảng. Không biết tôi có vinh hạnh mời cháu đến giúp tôi không?”
Đối phương hạ mình một cách thật sự khiêm tốn, khiến Minh Yên có chút kinh ngạc. Từ ánh mắt của Thẩm Thời Đạm, cô xác nhận rằng anh không phải đang đùa giỡn, liền đáp: “Cháu làm được ạ.”
Cảm xúc của cô lúc này dao động còn mạnh mẽ hơn cả khi thưởng thức mỹ thực.
Rất nhanh sau đó, một sự nghi ngời nảy sinh trong lòng cô: “Chú vì sao không tìm Thẩm Sơ Dương?”
Thẩm Thời Đạm khẽ nhếch khóe miệng, cười nhạt: “Nó chỉ biết chơi, tâm tư không chịu trói buộc ở một chỗ, không thể làm được chuyện này.”
Nghe xong, ánh mắt của Minh Yên không tự chủ mà trở nên ảm đạm hơn vài phần. Thẩm Thời Đạm quan sát phản ứng của cô, anh ngẩng cổ lên, đầu ngón tay thon dài đặt lên nút áo, nhẹ nhàng mở một nút, để lộ đường cong hoàn hảo của chiếc cổ.
“Chú nhỏ, tọa đàm cụ thể diễn ra vào lúc nào vậy?”
“Sơ bộ đã định ra bốn buổi tọa đàm, thời gian do tôi quyết định, trường học sẽ phối hợp với tôi.” Thẩm Thời Đạm nhàn nhạt nhả từng chữ: “Nếu cháu đã đồng ý giúp tôi, thì có thể điều chỉnh thời gian để phù hợp với cháu.”
Lời đã nói đến mức này, nếu Minh Yên còn do dự thì thật đúng là không biết điều. Cô liền hỏi: “Có thể nói cụ thể yêu cầu phải làm những gì không ạ?”
Một học sinh chuyên ngành múa cổ điển lại đi làm trợ lý cho giáo sư ở học viện kinh tế, trong lòng Minh Yên có chút lo lắng.
“Không cần vội.” Thẩm Thời Đạm nói với giọng điệu chậm rãi: “Cháu cứ về gửi thời khóa biểu của mình cho tôi trước. Có thể sẽ cần cháu dành một chút thời gian để đến công ty làm quen với công việc.” Vừa nói, anh vừa bưng món tráng miệng lên đưa cho Minh Yên.
Thẩm Thời Đạm dặn người phục vụ chuẩn bị thêm vài phần điểm tâm. Trước khi rời đi, anh đưa cho Minh Yên, rồi nói: “Mang về chia cho bạn cùng phòng của cháu.”
…
Đèn đường sáng lên dọc theo con phố. Thẩm Thời Đạm nhất quyết đưa Minh Yên về trường, khi đó điện thoại của Thẩm Sơ Dương gọi đến lần thứ hai trong ngày.
“Minh Yên, mau đến Sometime đón Dương ca, anh ấy say rồi.”
Sometime là một trong những điểm giải trí nổi tiếng của Lộ Thành. Minh Yên hỏi: “Các anh không thể đưa anh ấy về ký túc xá sao?”
“Dương ca cứ nhất quyết đòi em tới, không chịu về nếu em không đến.” Đầu dây bên kia cúp máy ngay, không cho cô từ chối.
“Có chuyện gì vậy?” Thẩm Thời Đạm nhận thấy vẻ lo lắng trên gương mặt cô.
Minh Yên nói rằng Thẩm Sơ Dương đang say rượu ở Sometime, muốn cô đến đón. Thẩm Thời Đạm không yên tâm, muốn đi cùng cô. Minh Yên không từ chối.
Khi cả hai đến nơi, Thẩm Sơ Dương đang tựa vào cửa, điếu thuốc lập lòe trên tay, làn khói mờ nhạt bao phủ khuôn mặt anh ta, che khuất đi ánh mắt.
Không thể phủ nhận, gương mặt Thẩm Sơ Dương có sức hút đặc biệt khiến người ta phải xao xuyến.
Minh Yên bước xuống xe, đi tới bên cạnh anh ta. Thẩm Sơ Dương dụi tắt điếu thuốc, nở một nụ cười say xỉn, ánh mắt ngà ngà say lướt qua cô: “Bảo bối, em đến rồi sao?”
Minh Yên lạnh lùng đáp: “Bạn anh gọi điện bảo em đến.”
Ánh mắt Thẩm Sơ Dương thoáng lướt qua cô, nhìn thấy chiếc xe đỗ gần đó, chân mày anh ta khẽ cau lại: “Sao em lại đi cùng với chú nhỏ?”
Minh Yên không giải thích, Thẩm Sơ Dương cũng không để tâm lắm, anh ta đứng dậy, bám lấy cánh tay cô loạng choạng bước về phía xe, mấy lần thì suýt ngã ra đất.
Lên xe, Thẩm Sơ Dương tựa vào ghế, đôi mắt mơ màng nhìn Minh Yên, ánh nhìn từ sống mũi trượt xuống đôi môi mềm mại của cô, thứ cảm giác do men rượu mang lại khiến những ý nghĩ mơ hồ trỗi dậy.
Minh Yên ngước lên đối diện ánh mắt của anh ta, đôi môi khẽ mấp máy: “Có chuyện gì vậy?”
Cánh tay bị Thẩm Sơ Dương kéo nhẹ, khiến Minh Yên nghiêng lại gần hơn, khuôn mặt anh ta dần tiến đến, hơi rượu phả ra trong từng nhịp thở nặng nề, giọng khàn đặc vì cảm xúc khó kiềm chế: “Minh Yên, anh muốn hôn em.”
Minh Yên sững sờ, hơi thở khựng lại một giây. Thẩm Sơ Dương từ từ tiến gần, bao trùm cô trong hơi thở nồng đượm của mình.
“Minh Yên.”
Giọng nói của Thẩm Thời Đạm vang lên, phá tan bầu không khí mờ ám trong xe. Cả hai quay đầu nhìn về phía anh, Minh Yên như thấy được vị cứu tinh, còn Thẩm Sơ Dương lộ rõ vẻ không hài lòng.
“Minh Yên, lên phía trước ngồi đi.”
Minh Yên không suy nghĩ nhiều, chỉ muốn mau chóng thoát khỏi hàng ghế sau. Cô vội đổi lên ghế trước, cố gắng trấn an nhịp tim đang đập loạn xạ của mình
Thẩm Sơ Dương nhìn hai người với vẻ giận dỗi, cố ý khiêu khích: “Chú nhỏ, ghế phụ là chỗ dành cho thím nhỏ ngồi đấy.”
“Chú biết.” Thẩm Thời Đạm bình thản, giọng điệu trầm thấp nhưng đầy quyền uy, thái độ kiên quyết: “Ngồi yên ở đó đi.”