Dù đã hạ sốt nhưng tinh thần của Minh Yên có vẫn có vẻ không được tốt lắm, cô cảm thấy rất uể oải.
Sau khi rót một bình nước và dán một miếng giữ ấm, cô khoác lên mình chiếc áo lông rộng thùng thình.
Khi đi ra ngoài, Văn Đình cuối cùng cũng rời khỏi màn hình đang chiếu một bộ phim Hàn Quốc, dành chút sự chú ý cho cô: “Không phải ba giờ mới họp sao? Sao cậu lại đi sớm vậy?”
Minh Yên thu dọn xong, đeo ba lô lên vai, kéo kéo khăn quàng: “Giáo viên bảo mình đi sớm, mình sợ tới trễ.”
Minh Yên luôn như vậy, làm việc gì cũng muốn làm sớm, không bao giờ để đến phút chót. Điều này, người như Văn Đình, người luôn vào lớp sát giờ, không thể hiểu nổi.
Văn Đình tạm dừng bộ phim, vịn tay vào ghế, nghiêng người: “Cậu có muốn tớ đi cùng không?”
Minh Nhàn lắc đầu, đặt tay lên vai Văn Đình, nhẹ nhàng nắm nắm, “Không cần đâu, cậu cứ ở ký túc xá đi. Tối nay có thể tớ sẽ không về ăn cơm đâu, nói không chừng...”
Văn Đình lập tức nắm bắt được ý nghĩa trong câu nói của cô, kéo tay cô, ngửa đầu hỏi: “Đi ra ngoài với Thẩm Sơ Dương à?”
Minh Yên hơi chần chừ, sắc mặt không được tự nhiên, cô nói: “Không phải đâu. Là chú nhỏ bảo có việc muốn tìm mình giúp đỡ.”
“Chậc!” Văn Đình cười tít mắt: “Ê, chú nhỏ có vợ chưa, có bạn gái không?”
“Có lẽ…Chưa.” Minh Yên không chắc chắn, Thẩm Sơ Dương cũng chưa từng đề cập đến chuyện này.
“Cậu đi hỏi thử xem.”
Minh Yên hỏi: “Mình hỏi cái này để làm gì?”
Văn Đình một tay túm lấy áo lông rộng thùng thình của Minh Yên, làm cô có chút giật mình, cô ấy đỏ mặt nói: “Ôi, cậu không muốn tớ làm thím nhỏ của cậu à?”
Minh Yên lập tức hiểu ra, ngón tay chọc vào trán Văn Đình: “Cậu thật là…”
“Cứ ngại ngùng thì làm sao mà có thể tìm được chồng chứ? Huống chi là chú nhỏ kiểu này. Cậu có người yêu rồi mà còn ngại cái gì, không lẽ cậu và Thẩm Sơ Dương…” Văn Đình bỗng hạ giọng, nháy mắt với Minh Nhàn: “Cậu và Thẩm Sơ Dương đã làm cái đó chưa?”
“Cái nào?” Trong đôi mắt đen của Minh Yên hiện lên vẻ ngại ngùng.
Văn Đình ghép hai tay lại, từ từ đưa gần nhau rồi chạm nhẹ vào, cười hư hỏng: “Hôn.”
Minh Yên mặt đỏ bừng, giọng điệu vẫn nghiêm túc: “Không có.”
“Thật sao? Nhìn không ra Thẩm Sơ Dương lại có thể kiềm chế đến vậy.” Văn Đình gần như há hốc mồm.
Nếu là người khác, cô ấy có thể miễn cưỡng tin rằng yêu nhau ba tháng mà không hôn thì cũng có thể xảy ra.
Nhưng với Thẩm Sơ Dương, vừa nhìn vào đã thấy là một kẻ phong lưu, đừng nói là Thẩm Sơ Dương chủ động, ngay cả khi anh ta không chủ động, thì chỉ cần nhìn vào gương mặt đó, ai mà không muốn hôn anh ta chứ.
“Thật sự không có.” Minh Nhàn tránh ánh mắt dò xét của Văn Đình: “Tớ phải đi rồi.”
Cô hít một hơi thật sâu, chạy ra khỏi ký túc xá, tim đập loạn nhịp, gió lạnh thổi qua khiến màu đỏ trên mặt cô nhạt đi một chút. Cô không nói dối, giữa cô và Thẩm Sơ Dương chỉ dừng lại ở việc nắm tay, chủ yếu là vì cô khá chậm chạp trong tình cảm. Cảm xúc dành cho Thẩm Sơ Dương không phải tự dưng mà đến, mà là qua từng chút tiếp xúc, từng chút một chấp nhận mối quan hệ tình cảm của họ.
Thẩm Sơ Dương đã nhiều lần muốn hôn cô, nhưng cô đều đỏ mặt tránh đi. Ban đầu anh ta chỉ thở dài, sau đó cũng không nhắc đến nữa.
Khi cô thoát khỏi những suy nghĩ đó, buổi họp đã kết thúc, mọi người lần lượt dọn dẹp đồ đạc để ra về.
Giáo viên gọi Minh Yên lại, cô vì không chú ý lắng nghe trong buổi họp mà cảm thấy hơi xấu hổ, bước từng bước nhỏ tới trước mặt giáo viên.
Giáo viên rất tốt với Minh Yên, cũng rất kỳ vọng ở cô, luôn xem cô như cây non để bồi dưỡng.
“Chân của em thế nào rồi? Đã đỡ hơn chưa?” Giáo viên vừa nói vừa thu dọn, nhét tài liệu vào trong túi đen: “Em đã đi khám lại chưa?”
Tháng trước Minh Yên bị chấn thương dây chằng, nhưng không nghiêm trọng lắm, giáo viên cũng đã cho cô nghỉ tập một tuần.
Minh Yên nhẹ nhàng cử động cổ chân, nói: “Đã khỏi rồi ạ. Bác sĩ cũng nói hồi phục rất tốt.”
“Khỏi là tốt rồi. Lần sau em phải chú ý nhé.” Giáo viên vỗ vỗ vào vai Minh Yên: “Lần này lãnh đạo khoa sẽ đến xem cuộc thi tuyển chọn, là cơ hội tốt không thể bỏ qua.”
Giáo viên không hề che giấu sự mong đợi dành cho Minh Yên.
Minh Yên gật đầu: “Vâng thưa cô, em nhớ rồi ạ.”
Giáo viên cầm túi lên, bảo Minh Yên ra về, rồi đột nhiên lại nhớ đến chuyện hôm qua Minh Yên bị ngất xỉu, liếc nhìn cô một cái, như một người bạn thân nhắc nhở: “Em nên mặc nhiều áo vào. Đừng học theo mấy cô gái kia, vì đẹp mà chịu lạnh, em xinh đẹp như vậy, mặc thêm cũng không ảnh hưởng gì đến ngoại hình đâu.”
Minh Yên cúi đầu nhìn mình, thấy mình đã như một quả bóng tròn rồi, chẳng lẽ vẫn còn mặc ít sao?
Sau khi giáo viên rời đi, Minh Yên chậm rãi bước xuống cầu thang về phía cửa sau.
Bỗng nhiên, cửa lớp học bị đẩy ra, Giang Như Tuyết đã rời đi, rồi lại quay trở lại.
Minh Yên từ trước đến giờ không ưa gì cô ta, ban đầu vì điểm số khi vào trường của họ tương tự nhau, rồi tiếp theo là cuộc thi chọn hoa khôi, Giang Như Tuyết thua Minh Yên chỉ một phiếu. Sau đó, mọi người đều biết Giang Như Tuyết thầm thích Thẩm Sơ Dương, trong khi Thẩm Sơ Dương lại quay sang theo đuổi Minh Yên
Sự thù địch cứ thế mà nảy nở.
Minh Yên nhìn thoáng qua Giang Như Tuyết rồi lấy đồ rời đi.
Giang Như Tuyết khoanh tay, dựa vào khung cửa, thấy Minh Yên phớt lờ mình, bỗng nhiên cô ta chân lên chặn ngang cửa, ngăn cản bước đi của Minh Yên.
Minh Yên dừng lại, ngạc nhiên nhìn cô ta một cái.
“Minh Yên, khi nào thì cô chia tay với Thẩm Sơ Dương?” Giang Như Tuyết không giống như Giang Vãn, một người đẹp lạnh lùng, mà cô ta thuộc kiểu sắc sảo.
Không chỉ khuôn mặt xinh đẹp, vóc dáng cũng rất đẹp, cùng là sinh viên chuyên ngành múa cổ điển, nên cũng có eo thon chân dài.
Minh Yên cảm thấy cô ta thật quái gở: “Liên quan gì đến cô?”
Giang Như Tuyết lộ vẻ chế nhạo, nhẹ nhàng cong môi, nhưng lời nói không đẹp như vẻ bề ngoài của cô ta: “Tôi chỉ muốn nhìn xem, không có Thẩm Sơ Dương làm chỗ dựa, thì cô dùng trò gì để so sánh với chúng tôi?”
“Thế à? Tôi vào được vòng chung kết là nhờ Thẩm Sơ Dương sao?” Minh YÊn liếc nhìn cô ta bằng ánh mắt sắc bén, từng chữ từng lời đâm vào dây thần kinh của đối phương, cô khẽ cong môi: “Tôi lại không biết đấy.”
“Cô mắt nào thấy Thẩm Sơ Dương đi vận động phiếu bầu cho tôi, hay thấy anh ta đưa phong bì cho giám khảo?” Minh Yên nói với giọng điệu lạnh lùng, bất chợt trở nên mạnh mẽ: “Tôi nhớ vòng loại là bỏ phiếu ẩn danh trong toàn khoa, cô tận mắt nhìn Thẩm Sơ Dương đổi tất cả phiếu bầu cho tôi sao?”
“Tôi như thế nào lại không biết Thẩm Sơ Dương còn có khả năng này đấy?”
Giang Như Tuyết bị Minh Yên hỏi đến mức không nói nên lời, mặt đỏ bừng, tức giận nói: “Cũng chỉ vì cô là bạn gái của Thẩm Sơ Dương, mọi người vì mặt mũi của bố anh ta nên mới giúp cô thôi.”
Khóe miệng Minh Yên nhếch lên, cô nói: “Mặt mũi? Cô trước đây nói là nhờ Thẩm Sơ Dương, giờ lại nói là nhờ bố anh ta, có biết những gì cô nói đang rất mâu thuẫn không? Còn nữa, cô quên rồi sao, lần kiểm tra chuyên môn lần trước, tôi cao hơn cô 1,5 điểm, giáo viên còn chưa đi xa, có cần tôi gọi bà ấy quay hỏi xem ai có mặt mũi hơn không?”
Bị phản công, Giang Như Tuyết hoàn toàn không biết nói gì, mắt trợn tròn, bất ngờ bị cô ta đẩy mạnh, Minh Yên không đề phòng gì, lùi lại hai bước.
Khi đang bám vào khung cửa, một bàn tay to đặt nhẹ lên eo cô, nâng cô lên.
Minh Yên đứng vững, khi quay đầu lại đụng phải đôi mắt đen sâu thẳm, trong con ngươi in hình bóng của cô. Người đó kéo cô ra khỏi cửa, tiến thêm một bước, thân hình cao lớn chắn mất một nửa tầm nhìn của cô, tạo ra dáng vẻ bảo vệ.
“Chú nhỏ.”
Thẩm Thời Đạm sắc mặt không vui, ánh mắt sắc bén khóa chặt vào Giang Như Tuyết, khiến giọng điệu yêu cầu cô ta xin lỗi toát lên sức ép của kẻ có quyền thế.
Giang Như Tuyết còn chưa hoàn hồn từ vẻ đẹp của người đàn ông, vài giây sau, cô ta mở miệng: “Anh… anh là ai, sao anh có quyền bắt tôi phải xin lỗi?”
Thẩm Thời Đạm lấy điện thoại ra, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào giao diện video: “Tôi nghĩ lãnh đạo trường sẽ giỏi hơn trong việc giải quyết mâu thuẫn đấy.”
Giang Như Tuyết tái mặt, cô ta hoàn toàn chỉ muốn làm nhục Minh Yên một chút, không ngờ lại gặp phải người đàn ông không rõ lai lịch, còn bị ghi lại bằng chứng.
Nếu thật sự để chuyện này nói ra trước mặt lãnh đạo trường, cô ta cũng không sống nổi.
Sau khi suy nghĩ, cô ta nghiến răng, không tình nguyện xin lỗi Minh Yên: “Xin lỗi, Minh Yên, coi như tôi khẩu nghiệp, nói bậy, đừng để bụng nhé.”
Minh Yên chỉ mím môi.
Thẩm Thời Đạm lạnh lùng nhìn cô ta, ấn nút dừng ghi âm, giọng nói của anh rất hay, nhưng lại như điệu nhạc báo tử, tàn nhẫn: “Tôi sẽ giữ đoạn ghi âm này lại cho cô, nếu cô lại gây chuyện với Minh Yên, tôi không ngại gửi cho lãnh đạo trường một bản đâu.”
Giang Như Tuyết lúc này mới nhận ra, cô ta đã bị người đàn ông này chơi khăm.
Chờ đến khi Giang Như Tuyết đi xa, Minh Yên mới thở phào nhẹ nhõm, kéo khăn quàng cổ xuống một chút, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn bị che đến mức nóng lên, thậm chí còn mang theo chút ẩm ướt của mồ hôi.
Không ngờ lại để Thẩm Thời Đạm thấy những chuyện khiến mình mất hình tượng, trong một tuần mà đã bị bắt gặp đến hai lần như vậy.
“Chú nhỏ, cảm ơn chú đã giúp cháu.”
Hai người đứng rất gần, trên người Thẩm Thời Đạm có mùi gỗ nhè nhẹ, thoang thoảng quanh mũi Minh Yên, mùi hương này rất thanh tao, kiềm chế, giống như chủ nhân của nó, rất khiêm tốn và kín đáo.
Thẩm Thời Đạm cụp mắt, mang theo nụ cười nhẹ nhàng, giọng điệu chậm rãi như gõ vào trái tim cô: “Minh Yên, tôi lại giúp cháu một lần nữa. Chỉ nói cảm ơn bằng miệng thì có lẽ không đủ.”