5.
“Bạn học, tỉnh lại chưa?”
Tôi cố gắng mở to mắt, trước mắt tôi đều là màu trắng, tường trắng, màn trắng, và khăn trải giường màu trắng.
Phòng y tế của trường, thầy Lưu đang ngồi bên cạnh tôi, dịu dàng nhìn ta nói: “Thời tiết nóng quá, bị cảm nắng, em nghỉ ngơi một chút, uống một chút thuốc giải cảm. đi!”
Tôi ngồi dậy, trong đầu vẫn cảm thấy hơi choáng váng.
Sau khi ngồi yên một lúc lâu, tôi đột nhiên nhớ vì sao mình bị té xỉu.
Liễu Thanh Thanh!
Liễu Thanh Thanh mang theo cơ thể của tôi đi Mỹ rồi!
Tôi đứng lên chạy ra cửa, bởi vì thức dậy quá nhanh, trước mắt lại là một mảnh trắng xóa.
“Ai da, em vội cái gì? Tôi đã xin nghỉ cho em rồi, em xem đi, lại choáng đầu rồi à? Với trạng thái này có đi học em cũng nghe không vào, không bằng ở đây nằm nghỉ một chút.”
Cô Lưu đỡ tôi ngồi lại trên giường, tôi sốt ruột đến nỗi rơi nước mắt.
Không được, tôi phải đi tìm Liễu Thanh Thanh, tìm cô ấy để nói rõ ràng!
Tôi không có thời gian để lo lắng về sức khỏe nữa, vì thế tôi đi giày vào chạy ra ngoài.
Cô Lưu kéo tôi hai lần không giữ được, hậm hực mà lẩm bẩm hai câu: “Trẻ con bây giờ, haizz, đều bị áp lực học tập ép đến thành cái gì đây!”
Ra khỏi phòng y tế, tôi chạy ra ngoài cổng trường, sắc mặt vàng như nến và môi trắng bệch cũng dọa cho bảo vệ sợ hãi, chú ấy nói: “Cháu gái, bố mẹ cháu không tới đây đón cháu ư? Tình trạng này của cháu rất không ổn, để cháu một mình ra ngoài chú không yên tâm!”
“Chú, bố mẹ cháu ở ngoài cửa.”
Tôi tùy ý bịa lời nói dối, đi chậm ra khỏi cổng trường, lên một chiếc xe taxi.
6.
Nhà tôi ở khu biệt thự trung tâm thành phố, khi xe taxi chạy đến cửa tiểu khu, tôi mới phát hiện ra trên người tôi chỉ có tổng cộng ba mươi đồng tiền tiêu vặt, còn chưa đủ tiền xe.
Chú lái xe thấy ta chỉ là một học sinh, bàn tay vung lên, thoải mái mà trừ số lẻ cho tôi.
Đợi đến khi tôi chạy đến cửa nhà, mới phát hiện cửa lớn đóng chặt, tôi không thể vào được.
Tôi chui vào hoa viên nhỏ, ghé vào cửa sổ nhìn vào trong, chỉ nhìn thấy các đồ dùng trong nhà đều được phủ vải che, cả sofa, bàn ăn, còn có cả vật trang trí hình con gấu thật lớn.
Trong cả một tòa biệt thự rộng lớn không có một bóng người.
Hiện tại là khoảng chín giờ sáng, vốn dĩ trong thời gian này dì Trương đang quét tước vệ sinh, dì Lý đang bận rộn ở phòng bếp, chuẩn bị cơm trưa cho tôi.
Bọn họ đã dọn đi rồi, bọn họ thật sự đã dọn đi rồi!
Tôi ngồi ở cửa bậc thang của biệt thự, đầu óc trống rỗng.
Bố mẹ tôi đều là những người cuồng công việc, từ nhỏ tôi đều là được bảo mẫu nuôi lớn, ngay cả những buổi họp phụ huynh cũng là bảo mẫu đi họp.
Số lần tôi gặp bọn họ mỗi năm đều rất ít. So với tôi, bố mẹ có lẽ còn quen thuộc với nhân viên dưới trướng của bọn họ nhiều hơn.
Điện thoại! Đúng rồi, tôi còn có thể gọi điện thoại.
Tôi kích động mà gọi số của bố tôi.
“Số điện thoại quý vị vừa gọi không đúng…”
Không đúng ư?
Tôi không từ bỏ ý định mà gọi lại một lần nữa, vẫn không đúng.
Số điện thoại vốn là của tôi cũng không đúng, số của mẹ cũng không đúng, số của bố cũng không đúng, cho dù gọi đi gọi lại cũng đều không gọi được.
Còn có ai nữa nhỉ, tôi còn có thể tìm ai?