1.
Mười lăm ngày sau khi tôi bị biến thành Liễu Thanh Thanh, sau khi soi gương ta vẫn bị dọa bởi sự xấu xí của mình.
Dáng người béo ú, mặt mũi dữ tợn, làn da ngăm đen bóng loáng dầu mỡ, tóc mái nghiêng dơ bẩn dính thành từng nhúm, che khuất mắt bên trái.
Chỉ có mắt phải lộ ra, còn bị thịt trên mặt che khuất.
Giống như muốn lột hết cả thịt mỡ ra mới có thể nhìn thấy một cái khe nhỏ.
Tôi cố nén cảm giác khó chịu, dùng nước vội vàng lau mặt, chạy tới trạm giao thông công cộng.
“Con gái, ăn cơm sáng thôi!”
Mẹ của Liễu Thanh Thanh bị què chân, vội vàng đuổi theo đưa cho ta một túi cơm sáng thật lớn.
Ta vội dừng chân lại, tiếp nhận túi nilon trong tay của mẹ Liễu Thanh Thanh, sau khi bỏ vào cặp sách, lại tiếp tục chạy về phía trạm giao thông công cộng.
Nói là chạy, thật ra cũng không khác nhiều lắm so với đi bộ.
Liễu Thanh Thanh cao khoảng 1m67, lại nặng gần 100kg.
Tôi dùng sức lực toàn thân cũng chỉ là hoạt động nhanh hơn lúc trước có một chút xíu.
Những động tác vô cùng đơn giản cũng khiến cho trái tim của tôi bắt đầu đập nhanh, ngực bắt đầu mệt mỏi, thở không ra hơi.
Cũng không biết trước kia Liễu Thanh Thanh làm sao có thể chịu đựng được qua tiết thể dục.
Đợi đến khi tôi cố gắng chen được lên xe buýt, chiếc áo ngắn tay trên người đã sớm ướt đẫm mồ hôi.
“Xin lỗi, nhường một chút ạ!”
Tôi vừa ngồi xuống chỗ ngồi ở hàng sau cùng, một học sinh nam ngồi tựa cửa sổ ngay lập tức ghét bỏ mà che mũi.
Mà tôi biết cậu học sinh nam này, là một trong những người theo đuổi tôi, mỗi ngày đều không cảm thấy phiền phức mà đều tặng tôi bữa sáng, tặng ba tháng liền.
Nhưng đến lúc này, cậu ta lại cố gắng co rụt cơ thể lại, giống như trên người ta có một loại virus đáng sợ.
2.
“Xì, thối chết đi được, ghê tởm quá!”
Cơ thể của Liễu Thanh Thanh mập mạp, hiện tại là mùa hè, cả người đổ mồ hôi.
Cổ áo cộc tay màu vàng cùng với chỗ dưới nách đều có vệt nước rõ ràng.
Tôi xấu hổ rụt rụt bả vai, cố gắng không để cánh tay của mình chạm tới bên người của cậu học sinh kia.
Khó trách lúc trước ngay cả vào mùa hè Liễu Thanh Thanh cũng mặc áo khoác.
Nhớ tới những lời cười nhạo sau lưng của các cậu con trai, tôi không nhịn được mà đỏ hốc mắt.
Tôi nhất định phải cố gắng giảm béo, trước khi biến về thân thể trước kia của mình sẽ giúp Liễu Thanh Thanh giảm bớt mỡ trên người.
Trải qua gian đoạn đầu đau khổ, buồn bã, bất an, không biết làm sao, hiện giờ tôi đã bắt đầu thích ứng với thân thể của Liễu Thanh Thanh.
May mà nhờ có Liễu Thanh Thanh đã ở bên cạnh tôi để an ủi và cổ vũ tôi.
Cô ấy nói không sai, chỉ cần chúng tôi cùng nhau nỗ lực, có thể rất nhanh chóng quay trở về cơ thể của mình.
Nghĩ tới Liễu Thanh Thanh, trong lòng tôi cảm thấy ấm áp.
Trước kia cô ấy thường trầm mặc và kỳ quặc, tôi chưa từng thấy cô ấy nói chuyện với cô ấy bao giờ.
Cô ấy luôn luôn đi một mình đến một mình, ăn cơm một mình, đi vệ sinh một mình.
Các bạn cùng lớp đều không ưa thích cô ấy, con gái hay con trai cũng đều ghét bỏ cô ấy.
Nếu tôi là một ánh trăng sáng treo trên trời của trường trung học Giang Nam, thì Liễu Thanh Thanh là bùn đất hôi hám đen tối dưới vũng sâu, ai cũng có thể đi lên dẫm lên cô ấy một cái.
Chỉ là cô ấy có bề ngoài bình thường lại có một trái tim ấm áp lương thiện.
Chỉ ngắn ngủi hai tuần, chúng ta có cùng cảnh ngộ và trở thành bạn tốt nhất của nhau.