9

Trong những ngày tiếp theo, mặc cho Tạ Uyên có cố gắng thế nào, ta vẫn không mở miệng nói một lời.

Ta luôn suy nghĩ, nghĩ về cách để phá vỡ thế cục này.

Khi suy nghĩ đến mức đau đầu, trong ta lại nảy ra một ý nghĩ khác.

Hay là buông bỏ tất cả, từ nay ẩn danh sống cuộc đời riêng, không làm công chúa, mà chỉ sống vì chính mình một lần.

Nhưng suy cho cùng, ta vẫn không cam lòng.

Tại sao chứ?

Rõ ràng chúng ta đều là con cùng một mẹ, chỉ vì huynh ấy là nam nhi mà nghiễm nhiên cho rằng thiên hạ này thuộc về mình.

Ta chỉ nói vài câu đùa cợt, huynh ấy đã cho rằng ta muốn tranh giành với huynh ấy.

Huynh ấy cho người bắt ta, chẳng hề có ý định để ta sống sót.

Tấm lòng hẹp hòi như vậy, thật không xứng đáng đứng trên vị trí đó.

Tạ Uyên có lẽ sợ ta buồn chán, đã bao trọn một con thuyền hoa, dẫn ta đi ngắm sông núi.

Ta ngồi trên thuyền, cảm nhận làn gió mát lành phả vào mặt, cảm giác bực bội trong lòng cũng vơi đi không ít.

“Hoan Hoan, Tạ Uyên đánh một khúc nhạc cho nàng nhé?”

Ta chống cằm nhìn Tạ Uyên đối diện, mỉm cười nửa miệng: “Không ngờ Tạ đại nhân còn biết cách lấy lòng nữ nhân.”

【Đương nhiên rồi, nếu không, sao công chúa có thể để ý đến ta chứ.】

Tiếng đàn du dương vang lên, tựa như dòng suối trong trẻo chảy qua khu rừng, lúc thì sôi nổi, lúc thì yên bình, khiến tâm trạng ta trở nên thư thái.

Từ khi ta tỉnh lại, Tạ Uyên không còn gọi ta là công chúa nữa.

Ta hiểu rõ điều đó, bởi giờ đây danh phận của ta càng có nhiều người biết, càng nguy hiểm.

Nhưng…

Đúng lúc đó, tiếng đàn ngừng lại.

Ta nhìn Tạ Uyên, đặt câu hỏi mà bấy lâu nay vẫn nằm trong lòng.

“Bao ngày qua, ta vẫn chưa hỏi Tạ đại nhân, ngươi là quan trong triều, tại sao lại xuất hiện ở đây? Lại đúng lúc cứu được ta?”

Tạ Uyên đứng dậy, bước đến gần ta.

“Hoan Hoan không biết, ta nhận lệnh đến đây để tuần tra, không ngờ lại gặp nàng bị kẻ xấu bắt cóc, mà Tạ Uyên lại rất thích làm anh hùng cứu mỹ nhân, đặc biệt là mỹ nhân như Hoan Hoan…”

Tạ Uyên vừa bịa chuyện, vừa thầm nghĩ:

【Công chúa bắt đầu nghi ngờ rồi sao?】

【Nàng không thể biết được, hoàng hậu đã làm bao nhiêu việc vì nàng.】

【Nếu không như vậy, ta đâu thể đến kịp thời mà cứu nàng.】

Chuyện này còn liên quan đến mẫu hậu sao?

Tạ Uyên thấy ta nhíu mày, liền đưa tay xoa nhẹ giữa trán ta.

“Hoan Hoan đừng lo lắng, Tạ Uyên sẽ luôn ủng hộ nàng.”

“Thật sao?”

Ta cụp mắt, giấu đi mọi cảm xúc.

“Nếu Hoan Hoan muốn có quyền lực tối cao thì sao? Tạ Uyên cũng sẽ giúp ta chứ?”

【Công chúa đang thử lòng ta sao?】

【Hoàng hậu nói không sai, công chúa thực sự đã trưởng thành…】

10

Hôm đó, Tạ Uyên không trả lời ta, nhưng trong lòng hắn, ta đã biết câu trả lời.

Mọi chuyện dường như trở nên thú vị hơn, khi ta nhận ra Tạ Uyên là người của mẫu hậu, điều đó có nghĩa là mẫu hậu biết ta vẫn còn sống?

Quả nhiên, vào một đêm nửa tháng sau, một vị khách không mời đã đến nhà.

Dù người đó khoác áo choàng và đội mũ che mặt, ta vẫn nhận ra ngay, đó là mẫu hậu.

Thấy Tạ Uyên gật đầu với ta, ta liền lập tức chạy về phía bà.

“Mẫu hậu, Hoan Hoan nhớ người quá.”

Vừa nói xong, mũi ta cay cay, cảm giác muốn khóc trào dâng.

Trước đây ta nghĩ rằng, từ hoàng cung đến chùa Tương Quốc chỉ mất nửa ngày đường, nên vẫn có thể thường xuyên gặp mẫu hậu.

Nhưng ai ngờ, vừa rời khỏi cung, đã xảy ra biết bao chuyện.

Lúc đó, ta đã nghi ngờ tất cả mọi người, kể cả mẫu hậu.

Giờ đây, khi ôm bà, ta thực sự cảm thấy rất vui mừng, may mắn vì ta chưa bị tất cả mọi người bỏ rơi.

Khi ta nói điều này với mẫu hậu, bà cũng không kìm được nước mắt.

“Ngốc ạ, làm gì có cha nương nào nỡ bỏ rơi con cái của mình.”

Bàn tay bà nhẹ nhàng lướt qua từng đường nét trên khuôn mặt ta, ánh mắt ngập tràn yêu thương.

Nhớ ra điều gì, ta quay mặt đi, khó chịu.

“Vậy còn thái tử thì sao? Huynh ấy cũng là con của mẫu hậu, mẫu hậu sẽ chọn ai?”

Mẫu hậu không trả lời ngay, chỉ mỉm cười nhìn ta.

Ta bỗng thấy vô cùng bực bội, liếc nhìn Tạ Uyên, hắn ta từ lúc nào đã chẳng còn để ý đến cuộc trò chuyện, ta tức giận trừng mắt với hắn ta.

Nhận ra ánh mắt ta, hắn ta liền đùa cợt:

“Hoàng hậu đã đích thân đến đây, công chúa còn phải hỏi sao?”

“Nhưng ta muốn biết, tại sao?”

Mẫu hậu nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt ánh lên vẻ buồn bã.

“Hoan Hoan có biết, con từng có một người ca ca nữa không?”

Ta lắc đầu, trước giờ chưa từng có ai nói với ta điều này.

Mẫu hậu tiếp tục:

“Năm xưa, phụ hoàng con giết cha giết ca để đoạt ngôi, giờ đây, ta e rằng Tống Dực còn tàn nhẫn hơn.

“Nó có thể ra tay với đứa đệ đệ còn bé bỏng của mình, dù con đã rời khỏi hoàng cung, nó vẫn không yên tâm.

“Nó giống hệt phụ hoàng con, tàn bạo và vô tình.

“Bất kỳ ai đe dọa đến ngai vàng của nó, đều không thể sống sót, nếu để người như nó ngồi trên ngôi vị đó, chẳng khác nào là tai họa cho thiên hạ.”

Lúc nói đến đây, mẫu hậu đã khóc không thành tiếng.

Trong lòng ta cũng cảm thấy đau đớn, vừa lau nước mắt cho bà, vừa nói: “Mẫu hậu có tin tưởng Hoan Hoan không?”

Khi bà ngẩng đầu lên lần nữa, đôi mắt bà lấp lánh một ánh sáng khác thường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play