1
Ta là công chúa được mọi người yêu chiều hết mực.
Mẫu thân ta là hoàng hậu, tổ mẫu ta là thái hậu, ca ca ta là thái tử, các tiểu thư ở kinh thành đều ngưỡng mộ ta.
Giờ đây ta vừa qua tuổi cập kê, mọi người bắt đầu lo lắng về hôn sự của ta.
Thái tử ca ca nói: “Tướng quân Thẩm Dịch Chi tuổi trẻ tài cao, dũng cảm và mưu trí, là người đáng để phó thác.”
Mẫu hậu lại bảo: “Đại nhân thủ phụ Tạ Uyên diện mạo tuấn tú, tài hoa xuất chúng, lại trung thành với phụ hoàng, gả cho người ấy chắc chắn không sai.”
Hoàng nãi nãi đề nghị: “Cả hai người đều tốt, hay để họ đấu một trận, người thắng sẽ được làm phò mã.”
Không hiểu sao trong lòng ta có chút phản kháng.
Thấy họ vẫn đang tranh luận, ta nắm lấy long bào của phụ hoàng hỏi nhỏ: “Hoan Hoan có thể không chọn ai không?”
Phụ hoàng vỗ tay ta, nghiêm túc nói: “Phụ hoàng và mẫu hậu rồi cũng sẽ già, trước khi điều đó xảy ra, nhất định phải tìm cho con một người đáng để gửi gắm cả đời.”
“Không phải còn có thái tử ca ca sao?”
“Thái tử ca ca của con sẽ làm hoàng đế, triều đình bao nhiêu chuyện, làm gì có thời gian chăm sóc cho con.”
“Nhưng phụ hoàng cũng là hoàng đế mà vẫn có thời gian chăm sóc con.”
“Rồi con sẽ hiểu thôi.”
“…”
2
Chuyện tuyển phò mã nhanh chóng lan truyền khắp nơi.
Hầu như cả kinh thành đều biết rằng, ta sẽ chọn phò mã yêu thích của mình trong bữa tiệc cung đình nửa tháng sau.
Trong thời gian này, mẫu hậu và thái tử thường xuyên đến điện Thừa Đức của ta, người thì khuyên ta chọn Thẩm Dịch Chi, người thì bảo nên chọn Tạ Uyên.
Sau một hồi nghe họ nói, ta càng cảm thấy phiền muộn, không biết phải làm thế nào, cả ngày không ăn không ngủ yên ổn.
Xưa nay hiếm khi ta nằm mơ, nhưng lần này lại mơ thấy cả Thẩm Dịch Chi và Tạ Uyên.
Trong mơ, Thẩm Dịch Chi toàn thân đầy máu, cầm kiếm chỉ vào ta mà hỏi:
“Tại sao phản bội ta? Ta rốt cuộc thua kém hắn ở điểm nào?”
Ta không biết phải trả lời thế nào, chỉ ra sức lắc đầu. Dường như Thẩm Dịch Chi hận ta lắm, ánh mắt đầy quyết tuyệt, giơ kiếm lên định đâm ta.
Ta sợ đến rùng mình, trong lúc hoảng loạn liền gọi tên Tạ Uyên, ngay giây sau, Tạ Uyên quả nhiên xuất hiện trước mặt ta.
Nhưng ta lại nằm dưới thân hắn ta.
Chúng ta đều không một mảnh vải che thân, dù ta chưa từng trải qua chuyện đó nhưng cũng biết rõ chúng ta đang làm gì.
Ta muốn thoát ra, nhưng Tạ Uyên lại bóp cằm ta, cố tình mạnh bạo đẩy vào ta một lần nữa, miệng nở một nụ cười gian ác.
“Công chúa không tập trung như vậy, là trách vi thần hầu hạ chưa đủ tốt sao? So với Thẩm tướng quân, vi thần có phải hiểu công chúa hơn không?”
Ta vội vàng lấy tay che miệng, sợ phát ra âm thanh khó chịu. Dù vậy, ta vẫn không kiềm được mà rơi nước mắt.
Thấy vậy, Tạ Uyên dần dần trở nên dịu dàng hơn.
“Công chúa đừng khóc, Tạ Uyên sẽ đối tốt với công chúa, rất rất tốt.
“Ai bảo công chúa đã trêu chọc Tạ Uyên, nếu đã vậy thì trêu đến cùng, chỉ cần công chúa không bỏ rơi Tạ Uyên, cả đời này Tạ Uyên sẽ là người của công chúa.”
Chưa kịp để ta đáp lại, khung cảnh lại một lần nữa thay đổi.
Ta mặc áo tù, nằm rạp dưới đất.
“Thừa Hoan, muội biết tội chưa?” Giọng nói quen thuộc vang lên từ phía trên.
Ta cố gắng ngẩng đầu lên, ngồi trên ngai rồng cao nhất lại chính là thái tử Tống Dịch.
“Nếu muội không nói, trẫm sẽ coi như muội mặc nhiên thừa nhận tội ám sát Thẩm tướng quân.”
“Muội và ta là huynh muội, trẫm không nỡ giết muội, Lĩnh Nam tuy khí hậu khắc nghiệt nhưng đã là sự khoan dung lớn nhất mà trẫm dành cho muội.”
Nhưng ngay lúc thị vệ sắp áp giải ta đi, Tạ Uyên không biết từ đâu xông tới.
Hắn ta quỳ xuống đất, một mực nói rằng hắn ta là người đã giết Thẩm Dịch Chi.
Ta không thể tin nổi, cố gắng chạy lên chất vấn hắn ta.
Nhưng giấc mơ lại tỉnh ngay lúc đó, ta bị giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đầu óc rối bời.