7
Ta bị ném vào một đống cỏ trong ngôi miếu hoang.
Mặc dù nhóm sát thủ đều bịt mặt, nhưng từ ánh mắt của chúng lộ rõ sự hung ác.
Chúng không che giấu mà đánh giá ta từ đầu đến chân, ta thậm chí có thể nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của chúng.
Chỉ cần một lệnh, bọn chúng sẽ lập tức lao vào.
Lúc này, tên cầm đầu thô lỗ bẻ miệng ta ra, nhét một viên thuốc vào.
Sau đó nói: “Đừng vội, chờ thuốc phát tác, để ả ta tự đến cầu xin chúng ta, hahaha…”
Chưa bao giờ ta chịu nỗi nhục này, trong cơn giận, ta há miệng cắn vào tay hắn ta trước khi hắn ta kịp rút lại.
Hắn đau đớn, giáng cho ta một cái tát mạnh.
“Đã rơi vào tay chúng ta, tốt nhất nên ngoan ngoãn, còn có thể bớt đau khổ.”
Cú tát khiến ta choáng váng, đồng thời trong cơ thể bắt đầu xuất hiện những cảm giác kỳ lạ.
Ta nghĩ rằng thà bị giết còn hơn là bị bọn chúng làm nhục, nên quyết định cắn lưỡi tự vẫn.
Ta nhắm mắt lại, quyết tâm cắn mạnh vào lưỡi, thì bỗng nghe thấy vài tiếng hét đau đớn vang lên bên tai.
Ta ngạc nhiên mở mắt ra, phát hiện tất cả bọn sát thủ đã ngã gục.
Người đã làm điều đó không ai khác chính là Tạ Uyên, dẫn người đến kịp lúc.
Sao hắn ta lại ở đây?
Tạ Uyên bước đến trước mặt ta, hành lễ: “Công chúa, vi thần đến muộn.”
Ta vừa định nói chuyện thì một cơn nóng rát ập đến, cơ thể khó chịu vô cùng.
“Ta… đây là chuyện gì vậy?”
Tạ Uyên cũng nhận ra sự bất thường của ta, liền lập tức bắt mạch cho ta.
Sau một lúc, hắn nói: “Công chúa đã trúng độc.”
“Độc gì?”
Tạ Uyên thu lại ánh mắt, bỗng im lặng.
Ta chợt nhận ra điều gì đó, nhìn kỹ vào Tạ Uyên đang bắt mạch thành thục, không nhịn được mà hỏi dồn: “Có cách nào giải không?”
“Tạ Uyên nhất thời không có cách giải.”
Hắn ta có vẻ chột dạ, cúi đầu không dám nhìn ta.
Nhưng tiếng lòng của hắn ta lại vang lên rõ mồn một bên tai ta.
【Kiếp trước cũng thế, nàng vô tình trúng thuốc, trong cơn mê loạn đã coi ta là người khác, biến ta thành thuốc dẫn.】
【Giờ Thẩm Dịch Chi không có ở đây, chẳng lẽ chuyện cũ lại tái diễn sao?】
【Nhưng công chúa vốn không thích ta, mỗi lần chỉ khi cãi nhau với Thẩm Dịch Chi nàng mới đến bên ta.】
【Sống lại lần nữa, ta vốn không muốn dính dáng gì đến nàng nữa…】
Người bên cạnh không hề biết tiếng lòng bị lộ ra, vẫn đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
Còn ta thì kinh ngạc, đưa tay lên bịt miệng.
Có vẻ giấc mơ trước đó là thật, kiếp trước ta và Tạ Uyên quả thực có quan hệ thân mật.
Giờ đây Tạ Uyên cũng giống Thẩm Dịch Chi, đều muốn cắt đứt quan hệ với ta.
Nhưng điều ta tò mò hơn là ai đã bày ra kế hoạch này để hãm hại ta.
Ta cố gắng chịu đựng cảm giác khó chịu trong cơ thể, cắn răng đứng dậy, bước ra ngoài.
“Bản công chúa không cần ngươi cứu.”
Thế gian này không chỉ có Thẩm Dịch Chi và Tạ Uyên, kiếp trước có thể ta đã cố chấp, nhưng kiếp này, mọi người cứ an yên mà sống.
Tạ Uyên nhận ra ta đang muốn đi, liền cố ngăn lại.
Ta nhìn Tạ Uyên lạnh lùng, quát lớn: “Ai cho ngươi gan, dám chắn đường ta?”
Trên mặt Tạ Uyên thoáng qua một nét lo lắng, hắn không đồng ý: “Công chúa, nếu ra ngoài bây giờ là tự dâng mình cho bọn côn đồ.”
Ta cười khẩy, “Vậy theo ý Tạ đại nhân thì sao? Ngươi không có cách giải thuốc, chẳng lẽ muốn ta ở lại đây chờ chết?”
“Xin công chúa cho Tạ Uyên thêm chút thời gian.”
“Ngươi không thấy mình đang mâu thuẫn sao?”
Ta kiên quyết muốn rời đi, đột nhiên Tạ Uyên nói: “Vậy Tạ Uyên đành đắc tội.”
Vừa dứt lời, ta cảm thấy một cơn đau nhói ở cổ, rồi cả cơ thể mềm nhũn, đổ vào lòng người phía sau.
8
Không biết đã qua bao lâu. Dường như ta có chút ý thức, nhưng mắt lại không mở ra được.
Bên tai liên tục vang lên những âm thanh quen thuộc.
【Ta thật không ngờ, Thẩm Dịch Chi lại thản nhiên nhìn công chúa bị bắt cóc!】
【Có lẽ kiếp này công chúa nên để ý đến ta, Thẩm Dịch Chi không xứng đáng để công chúa bận tâm.】
【Ta cũng không tệ, ta sẽ đối xử với công chúa thật tốt, như trước kia vậy.】
【Công chúa, ta hối hận rồi.】
【Dù công chúa không đến tìm ta, ta cũng không thể bỏ mặc công chúa.】
【Thực ra, từ rất lâu rồi, ta đã ngưỡng mộ công chúa…】
【Nhưng sao công chúa vẫn chưa tỉnh? Có phải thuốc giải cho uống chưa đủ không?】
Rất nhanh, một vị đắng chát tràn đầy khoang miệng.
Đầu ta nặng trĩu, rồi lại ngất đi.
Khi tỉnh dậy lần nữa, khuôn mặt phóng đại của Tạ Uyên hiện ra trước mắt.
Ta hơi ngây ra, rồi đưa tay đẩy người ngay sát bên cạnh.
“Tạ Uyên, ngươi thật lớn gan!”
Người không đề phòng bị ta đẩy, ngã ngồi bệt xuống đất.
Tạ Uyên không thể tin nổi nhìn ta, cắn răng, nhanh chóng đứng dậy.
“Sức lực lớn như vậy, xem ra công chúa đã hồi phục rồi.”
Nhớ lại chuyện tối qua, ta liền tức giận vô cùng.
“Tạ Uyên, ngươi dám ra tay với ta sao?”
“Thần bị oan, thần chỉ vì cứu công chúa mới phải dùng đến hạ sách này.”
“Ta sẽ về báo phụ hoàng, xử tội ngươi!”
Nghe vậy, vẻ mặt Tạ Uyên bỗng nhiên nghiêm túc hẳn, “Công chúa nghĩ mình có thể trở về được sao?”
Lời của Tạ Uyên khiến ta bối rối.
“Ý ngươi là gì?”
“Hôm qua thái tử đã đưa một thi thể từ chân núi Tương Quốc tự về, sau khi khám nghiệm tử thi, đã xác nhận người chết chính là công chúa. Có lẽ không bao lâu nữa, cả thiên hạ sẽ biết tin công chúa Thừa Hoan đã qua đời.”
Nghe xong, ta hoàn toàn sững sờ.
Cơn lạnh buốt từ dưới chân lan khắp cơ thể.
Rõ ràng đang là tháng ba xuân ấm, nhưng ta lại lạnh đến mức run rẩy, không kìm được mà đưa tay ôm lấy bản thân.
Thấy vậy, Tạ Uyên thở dài trong lòng.
【Haizz! Kiếp trước thái tử đã e dè công chúa, muốn nàng sớm gả đi, nhưng không ngờ Thẩm Dịch Chi lại yêu nàng sâu đậm, nghe lời nàng vô điều kiện, quên luôn cả thỏa thuận với thái tử.】
【Thái tử tức giận, bày mưu tính kế để công chúa và ta có quan hệ phu thê, rồi lan truyền chuyện của chúng ta, Thẩm Dịch Chi đến tìm công chúa để hỏi cho ra lẽ, nhưng lại bắt gặp chúng ta trên giường…】
【Dù lần đó ta ép buộc công chúa, nhưng Thẩm Dịch Chi hoàn toàn không tin, hắn mất hết lý trí, định làm hại công chúa, tất nhiên ta không đồng ý.】
【Sau khi đánh nhau với ta, Thẩm Dịch Chi bỏ đi trong thương tích và thất vọng, nhưng không ai ngờ rằng hắn lại gặp phải phục kích của kẻ địch trên đường về…】
Lúc này đây, ta đã phần nào hiểu rõ những mối oan cừu giữa ta và họ.
Kẻ đứng sau giật dây tất cả bi kịch này, chính là thái tử ca ca của ta.
Thực ra, nếu ta an phận làm vợ hiền dâu thảo, còn có cơ hội sống sót.
Ngay cả khi ta ngoan ngoãn ở lại trong cung, có lẽ huynh ấy cũng sẽ không ra tay với ta.
Nhưng ta lại chọn con đường mà huynh ấy không muốn ta đi nhất.
Khi biết sự thật, trong lòng ta càng thêm nặng nề.
Không quyền lực, không địa vị, nhưng Tống Dực vẫn e sợ ta.
Đó là điều mà ta không bao giờ hiểu nổi.
Giờ ta mất cả danh phận duy nhất, ta phải làm sao đây? Và còn có thể làm gì nữa?