Cô gái tóc đuôi ngựa đưa ra một tờ rơi, giống hệt với tờ quảng cáo trong tay họ.
“Chỉ tìm được cái này.”
Lúc này, người trong phòng 308 và 309 cũng bước ra, tất cả tám người chơi, rõ ràng là chia cặp ở chung phòng.
Tờ quảng cáo mà mọi người tìm được đều giống hệt nhau, chữ phía sau cũng chẳng có gì khác biệt.
Có lẽ đây là toàn bộ manh mối trong phòng rồi, nếu muốn tìm thêm thì phải tản ra đi những nơi khác.
Anh Thái nhìn qua tờ quảng cáo, rồi lại nhìn Bạch Trà và Tiêu Hiểu, nói: “Hai người các cô xuống bếp xem thử đi.”
Nói xong, anh ta chẳng quan tâm họ có đồng ý hay không, chỉ tiếp tục chỉ vào cô gái tóc đuôi ngựa và Chung Mãn.
“Hai người lên tầng hai.”
Về phần hai người đàn ông đeo kính, anh ta sắp xếp họ xuống tầng một.
Tất nhiên, người mà anh Thái chọn làm đồng đội thì không thể bỏ qua được. Anh ta chỉ vào Vương Húc Minh, nói: “Cậu đi kiểm tra vòi nước trong nhà vệ sinh của từng phòng xem.”
Vương Húc Minh liếc anh ta một cái, có vẻ rất dễ tính mà gật đầu đồng ý.
Biểu cảm của những người khác thì có người ngấm ngầm bất mãn nhưng không dám phản kháng, cũng có người khéo léo nịnh nọt, nhìn chung không khác lúc đầu là mấy.
Bạch Trà thu lại ánh mắt, rồi ngoan ngoãn xuống cầu thang cùng Tiêu Hiểu, trông hoàn toàn vô hại.
Nhà trọ này không có thang máy. Khi đến tầng hai, Bạch Trà nhìn qua hành lang.
Hành lang tối om, hầu như chẳng nhìn thấy gì.
Tiêu Hiểu cũng vậy, cô ấy nhanh chóng thu ánh mắt lại, kéo tay Bạch Trà.
“Trong trò chơi này, sống sót là ưu tiên hàng đầu, khám phá cốt truyện chỉ là thứ yếu. Thường thì cốt truyện trong các phó bản thể loại truyện kinh dị cũng không quan trọng lắm, chỉ có một số phó bản là bắt buộc phải làm rõ cốt truyện thì mới qua được.”
Tiêu Hiểu vừa nói vừa cảm nhận được bàn tay lạnh ngắt của Bạch Trà, không kìm được thở dài.
“Cũng không biết nên nói cô may mắn hay xui xẻo nữa… Thường thì ở phó bản kiểu truyện kinh dị, chỉ cần tìm được điểm cân bằng giữa các quy tắc là có thể sống sót. Chúng ta chỉ cần sống qua ba ngày ở đây, ba ngày sau có lẽ sẽ thoát ra ngoài được.”
Nghe có vẻ không đòi hỏi quá nhiều thể lực, nhưng thật sự cũng khó mà nói trước.
Bạch Trà chăm chú lắng nghe, dường như vì sự gần gũi của Tiêu Hiểu mà vô thức nghiêng người lại gần, giống như chú chim non bám lấy người thân, thân thiết hỏi: “Chị Tiêu, vậy là ba ngày sau chỉ cần thoát khỏi nhà trọ này là chúng ta có thể rời khỏi phó bản, đúng không?”
Tiêu Hiểu cảm thấy hơi không thoải mái, lại hơi bực bội vì Bạch Trà quá dễ dàng kết thân với người khác.
Cô ấy nói với giọng trầm tĩnh nhưng đầy ý nhắc nhở: “Đừng tưởng chị là người tốt, chị nói cho em biết, nếu gặp nguy hiểm, chị sẽ là người chạy nhanh nhất. Trong phó bản, ai không lấy mạng em đã là người tốt rồi, đừng dễ dàng thân thiết với bất kỳ ai như vậy!”
Bạch Trà chớp mắt, đôi mắt hơi cong lên.
“Em biết mà, nhưng chị Tiêu đối với em rất tốt. Chị cứ yên tâm, em rất hiểu tình trạng của mình, nếu gặp nguy hiểm thì chị cứ chạy, không cần để ý đến em.”
Giọng của cô vốn đã nhẹ nhàng dịu dàng, nay vì bệnh mà thêm chút khàn khàn mệt mỏi, càng khiến cô trông yếu ớt mong manh.
Điều này lại khiến Tiêu Hiểu càng thêm khó chịu.
Phản ứng của Tiêu Hiểu không thoát khỏi mắt Bạch Trà, khiến nụ cười của cô dường như chân thành thêm vài phần.
Dù có lẽ chẳng ai nhận ra điều đó.
Tiêu Hiểu chuyển chủ đề, nói: “Thường thì khi đạt điều kiện hoàn thành, hệ thống sẽ tự động đưa em ra ngoài. Phó bản này có lẽ chỉ cần sống sót qua ba ngày là đủ, em vào đây mà không nhận được thông báo sao?”
Dĩ nhiên là Bạch Trà chẳng nhận được gì, nhưng cô đáp tự nhiên: “Lúc em vào thì đang ốm mà, đầu óc mơ màng nên nghe không rõ.”
Tiêu Hiểu thở dài. Cũng phải, dù tất cả đều xuất hiện trên giường trong nhà trọ, nhưng chỉ có Bạch Trà là hôn mê.
“Hệ thống thông báo rằng chỉ cần sống trong nhà trọ ba ngày và sống sót, là có thể thoát khỏi trò chơi.”
Vừa nói, họ vừa đi tới cửa nhà bếp.
Nhà bếp nằm ở cuối tầng một, đi vòng qua quầy lễ tân sẽ thấy một phòng ăn, sau phòng ăn chính là nhà bếp.
Trái với hình dung u ám thì nhà bếp lại trông sáng sủa, sạch sẽ và ấm cúng. Thậm chí trong nồi dường như còn đang nấu gì đó, mùi thịt thơm ngào ngạt, ngửi thôi cũng khiến bụng người ta đói cồn cào.
Trên thớt bếp đặt một miếng thịt lớn, trông giống như thịt heo.
Tiêu Hiểu xoa bụng mình.
“Đói quá.”
Lúc chưa vào bếp thì không thấy đói, hơn nữa trong các phó bản bình thường sẽ không cảm thấy đói, chỉ những phó bản đặc biệt yêu cầu ăn uống như thế này mới xảy ra.
Cô thậm chí còn cảm thấy miệng mình tiết nước bọt không ngừng.
Bạch Trà thì lại không thấy đói, đang ốm nên vốn dĩ cũng chẳng có cảm giác thèm ăn. Mùi thịt trong nồi, nếu là lúc khỏe mạnh có thể sẽ thấy thơm, nhưng hiện giờ thì cô chỉ cảm thấy ngấy.
Vì vậy, cô thậm chí còn buồn nôn vài lần.
Lúc này Tiêu Hiểu mới rời ánh mắt khỏi chiếc nồi đậy nắp và nhìn về phía cô, cảm giác đói cồn cào cũng dịu bớt phần nào.
Cô nhận ra rằng chắc chắn có vấn đề với món thịt này.
Tiêu Hiểu nhìn Bạch Trà với biểu cảm phức tạp, có lẽ ốm yếu cũng có chút lợi thế chăng.
Mắt Bạch Trà trào ra những giọt nước mắt sinh lý, dạ dày nhộn nhạo khó chịu, đôi môi vốn đã nhợt nhạt lại càng trắng bệch, phớt chút tím nhạt, tim cô cũng không khỏe.
【Lần đầu tiên tôi thấy có người vào phó bản này mà thấy thịt là muốn nôn】
【Không có ích gì đâu, rồi cũng chết thôi. Cái thân xác thế này nhìn còn thấy mệt, chết sớm đầu thai sớm. Bỏ cuộc đi em gái, bên cạnh có con dao kìa, cứa một nhát là xong, sau này khỏi khổ】
【Đúng vậy, sống thế này khổ lắm】
Bạch Trà chẳng để ý tới những dòng bình luận đó, dù cô đang mở chúng, nhưng giờ không có nhiều bình luận nên không ảnh hưởng tầm nhìn, vả lại cũng có thể giúp cô thu thập một chút thông tin.
Điều cô chú ý là dòng đầu tiên vừa lướt qua.
Suy nghĩ một lát, cô lộ ra vẻ ngại ngùng pha chút lo lắng, hỏi: “Các phó bản trước đây thế nào? Phó bản này từng mở nhiều lần rồi sao?”
Thấy cô đang nói chuyện với bình luận, Tiêu Hiểu muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Bình luận…
Khán giả, chẳng ai là người tốt cả.
Ở đời thật mà trên mạng còn có hàng loạt “anh hùng bàn phím”, huống chi là nơi phải đấu tranh sinh tồn như thế này.
【Hừ, cô không định lấy thông tin từ chúng tôi đấy chứ?】
【Cũng không phải là không được… cô ăn một miếng thịt đi, rồi tôi sẽ nói cho mà biết】
【Hahaha, cô ta vừa suýt nôn còn gì, đừng làm khó thế chứ】
Ý xấu từ những dòng bình luận không nằm ngoài dự đoán.
Trong lòng Bạch Trà không gợn lên chút cảm xúc nào, Với một người có tính cách biểu diễn như cô, nội tâm luôn có logic riêng của nó.
Cô bước đến gần chiếc nồi lớn.
【Ồ! Cô ta thật sự đi rồi kìa!】
【Haha, ăn đi, ăn một miếng đi, nếu cô ăn thật, tôi sẽ thưởng cho cô một ít điểm】
【Cậu cũng thật xấu tính quá, người ta mà chết rồi thì cần gì điểm thưởng nữa】
Bạch Trà mở nắp nồi.
Mùi thịt càng đậm đà hơn, bốc lên từ một nồi canh thịt.
Ánh mắt Tiêu Hiểu gần như ngay lập tức khóa chặt vào nồi canh, cô ấy vô thức bước tới gần.
Trong mắt cô ấy ánh lên vẻ thèm thuồng, nuốt nước bọt không ngừng.
“Ọe…”
Bạch Trà không kìm nén nổi, nôn một ngụm nước chua vào trong nồi.
Vì chẳng ăn gì nên cô chỉ nôn ra chút dịch chua, nhưng cảnh tượng này thực sự chẳng đẹp đẽ gì.
Ít nhất thì, Tiêu Hiểu bừng tỉnh ngay lập tức.
Cô nhìn Bạch Trà với ánh mắt phức tạp vô cùng.
Trong khoảnh khắc không biết nên nói lời cảm ơn hay hỏi cô có sao không.
“Xin lỗi, tôi lỡ làm bẩn nồi canh rồi.” Bạch Trà áy náy che miệng lại, nhưng sâu trong đáy mắt lại lóe lên chút vui sướng.
“Chắc không sao đâu nhỉ?”
Chẳng phải quy tắc nói rằng tất cả thực phẩm đều tươi sạch sao?
【?】
【Sao cô ta có vẻ “trà xanh” thế nhỉ? Có phải cô ta cố tình không?】