Tiêu Hiểu đang quan sát Bạch Trà.
Trông cô gái yếu ớt như chỉ cần một cơn gió là có thể ngã, mặt cô lúc này còn đang đỏ ửng như người đang bị bệnh. Trong tình trạng thế này mà lại là người mới bước vào phó bản, chẳng khác nào tìm đường chết.
Nếu Bạch Trà thật sự là người mới, thì cũng khá thông minh đấy.
“Phải, là tôi.” Bạch Trà khẽ nói, “Kỹ năng của tôi có thể thay đổi cấp độ một lần.”
Tiêu Hiểu nhíu mày, kỹ năng gì kỳ cục vậy, có tác dụng gì đâu chứ?
À, lần này thì có ích với Bạch Trà thật, nhưng nhìn chung thì kỹ năng này gần như vô dụng.
Cô ấy không nghi ngờ kỹ năng của Bạch Trà có vấn đề, vì kỹ năng vốn là do hệ thống tạo ra, đủ loại biến hóa kỳ dị đều có thể xảy ra.
“Cũng thông minh đấy, nếu không thì với tình trạng này của cô… Thôi được rồi, chúng ta tập trung tìm manh mối đi. Phó bản kiểu truyền thuyết ma quái thế này thường sẽ có thông tin viết trên giấy.”
Trong lúc nói, Tiêu Hiểu đã bắt đầu kiểm tra đồ đạc.
Bạch Trà ngồi xuống mép giường, mở ngăn kéo tủ đầu giường, và quả thật bên trong có một tờ quảng cáo.
“Cái này phải không?”
Tiêu Hiểu bước lại gần, cùng cô xem xét.
Mặt trước của tờ quảng cáo in hình các tòa nhà cao tầng san sát nhau, phía sau vài tòa cao ốc lớn nhất là một pho tượng khổng lồ, cao ngang với những tòa nhà vài chục tầng.
Bức tượng trông giống tượng Phật, nhưng lại toát lên vẻ tà ác rợn người, hoàn toàn giống với bức tượng mà Tiêu Hiểu và Bạch Trà đã thấy ở sảnh chờ trước khi vào trò chơi.
“Đúng rồi, cô nói manh mối có liên quan đến tượng, giấc mơ trong thông báo trước là như thế nào?” Tiêu Hiểu nhìn bức tượng rồi hỏi.
“Chính là giống như trong quảng cáo, nhưng tôi cũng không biết manh mối là gì.” Bạch Trà khẽ ho vài tiếng.
Tiêu Hiểu trầm ngâm suy nghĩ.
“Xem ra cô cũng khá thông minh đấy, nhưng thể trạng cô…” Trong mắt Tiêu Hiểu thoáng hiện vẻ chán ghét.
“Ra khỏi đây thì nhớ tập thể lực nhiều hơn đi.”
Nói xong, cô lật mặt sau của tờ quảng cáo, tiếp tục xem xét.
Bạch Trà cảm thấy đầu óc choáng váng, không cố tranh xem manh mối với Tiêu Hiểu mà đưa tay sờ trán.
Nóng quá, thậm chí cô còn không thấy lạnh nữa.
Chắc là sốt tới 39 độ rồi.
Mắt Bạch Trà khô rát vì cơn sốt, cô gắng gượng đứng lên.
Tiêu Hiểu đang chăm chú nhìn dòng chữ trên tờ quảng cáo, thấy cô đi về phía phòng vệ sinh liền nhíu mày khó chịu.
“Cô định làm gì?”
“Tôi định lấy ít nước lau người, tôi đang sốt, nhiệt độ cao quá.” Bạch Trà nói với giọng khàn đục, đến cả âm thanh của Tiêu Hiểu cũng nghe như vọng từ xa.
Tiêu Hiểu lập tức nhăn mặt chán ghét, bị bệnh trong phó bản này thì tính sao đây?
“Lẽ ra sau khi vào phó bản thì sẽ không bị ốm. Trừ khi có lý do đặc biệt, như liên quan đến quy tắc của trò chơi…”
Nói đến đây, cô bất giác nhìn tờ quảng cáo trong tay.
“Khoan đi đã, cô nhìn qua những dòng chữ này đi, có một quy tắc liên quan đến phòng vệ sinh.” Cô chỉ vào một dòng chữ nhỏ trên tờ quảng cáo.
【6. Nếu bạn phát hiện nước trong phòng vệ sinh chuyển thành màu đỏ, xin đừng hoảng sợ. Hãy tắt vòi nước và dùng điện thoại bàn trong phòng để liên hệ với nhân viên nhà trọ.】
Bạch Trà đọc mà có chút khó khăn, nhưng cô đã quen với tình trạng sức khỏe yếu ớt này nên cũng cố mà đọc nốt. Nếu không, với tình trạng này, trí óc cô quả thực không thể suy nghĩ rõ ràng được.
Cô tiếp tục đọc những quy tắc khác
【Quy tắc của nhà trọ như sau, mong quý khách vui lòng tuân thủ】
【1. Nhà trọ không có lễ tân. Nếu bạn phát hiện có lễ tân, xin đừng hoảng hốt. Hãy dùng điện thoại bàn trong phòng để liên hệ với nhân viên nhà trọ.
2. Nhà trọ chỉ có ba tầng. Nếu bạn phát hiện ra có thêm một tầng, hãy quay ngược xuống tầng một rồi lên lại.
3.Ban đêm ở nhà trọ rất yên tĩnh. Nếu bạn nghe thấy tiếng động lạ, đó chỉ là ảo giác của bạn, xin đừng làm phiền người khác
.
4.Nhà trọ có bếp, thịt trong bếp rất tươi, xin hãy yên tâm sử dụng.
5.Nhà trọ không có nhà vệ sinh chung, mỗi phòng đều có nhà vệ sinh riêng.
6. Nếu bạn phát hiện nước trong phòng vệ sinh chuyển thành màu đỏ, xin đừng hoảng sợ. Hãy tắt vòi nước và sử dụng điện thoại bàn trong phòng để liên hệ với nhân viên nhà trọ.
7. Chìa khóa cổng chính nằm ở quầy lễ tân. Nếu khi mở cổng mà bạn thấy tượng Phật, hãy lập tức đóng cửa lại và không được ra ngoài.】
Bạch Trà sờ vào vị trí amidan đang sưng, đưa tờ quảng cáo trả lại cho Tiêu Hiểu.
“Tôi xem xong rồi. Giờ tôi đi lau người hạ sốt.”
Tiêu Hiểu hơi chần chừ, nhưng rồi cũng đứng dậy.
“Vậy tôi sẽ đi cùng cô. Cơ thể cô yếu quá rồi, phải luyện tập thêm đi, chứ thế này thì làm được gì?” Mặt cô ấy vẫn lộ vẻ chán ghét, nhưng lại đi trước để mở cửa phòng vệ sinh.
Bạch Trà ngừng một chút, mỉm cười cảm kích với Tiêu Tiêu.
Phòng vệ sinh trông khá bình thường, Bạch Trà mở vòi nước, nước không chuyển thành màu đỏ và cũng có nước ấm.
Cô dùng khăn tắm nhúng vào nước ấm, lau tay chân, trán, cổ, sau tai, nách và lòng bàn tay. Cuối cùng, cô không chút ngại ngùng vén váy, bỏ giày và tất, lau phần đùi và lòng bàn chân.
Khi làm những việc này, cô cũng liếc qua màn hình bình luận.
【Hành động hiện tại có liên quan đến quyền riêng tư cá nhân, đã tạm ngắt camera để bảo vệ quyền riêng tư.】
Trên màn hình chỉ còn một dòng chữ đỏ trên nền đen.
Bạch Trà thấy nhẹ nhõm, may mà chương trình không ghi hình hết mọi thứ.
Dù vậy, bình luận vẫn đầy những lời chế nhạo.
【Đúng là yếu ớt, chẳng bằng khai báo thân phận cho rồi, rồi để anh Thái ra tay kết liễu luôn đi!】
【Cười chết mất, cô ta chỉ may mắn gặp được một người chơi kiểu “thánh mẫu” thôi, kỹ năng nâng cấp của cô ta thì dùng được gì?】
【Giải tán đi, đi xem người khác thú vị hơn.】
Tiêu Hiểu đứng bên cạnh khoanh tay nhìn, cau mày đến mức có thể kẹp chết một con ruồi.
Bạch Trà làm thuần thục thế này, xem ra cô ấy là một người thường xuyên bị ốm. Trong tình hình như vậy, không biết cô ấy có thể sống được bao lâu trong phó bản này đây?
Sau khi lau xong, Bạch Trà định làm ướt một cái khăn khác để đắp lên trán. Nhưng cô do dự một chút, cuối cùng vẫn không vặn vòi nước.
Nguyên nhân chủ yếu là dù nước từ vòi có an toàn đi chăng nữa, nếu đắp lên trán thì cô sẽ phải nằm xuống.
Ở một nơi trông nguy hiểm thế này, tốt nhất là đừng nên nằm nghỉ. Độ ẩm sẽ giúp làm giảm nhiệt độ cơ thể một phần, dự tính ít nhất cũng có thể hạ xuống khoảng 38 độ 5.
Thôi, cứ như vậy đi.
Cũng không thể để Tiêu Hiểu đợi mãi.
Tiêu Hiểu cũng không có khuyên cô nghỉ ngơi, chỉ đi quanh phòng quan sát một vòng.
Ngoài mấy tờ quảng cáo ra, không có gì khác.
"Đi thôi, chúng ta ra ngoài xem thế nào."
Bạch Trà ngoan ngoãn gật đầu.
Tiêu Hiểu định nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi, chỉ khẽ lắc đầu.
Thôi vậy, giúp cô ấy đến mức này đã là tốt bụng lắm rồi, còn sống được hay không thì tự cô ấy phải tự lo lấy.
Người vừa yếu đuối lại còn đang bệnh, tính cách cũng quá mức ngoan ngoãn ngây thơ, tiếc thay một mạng người.
Nhưng đã bước vào trò chơi này rồi, có ai mà mạng chẳng như chỉ mành treo chuông?
*Chỉ mành treo chuông: Nói về tình trạng bấp bênh, có thể xảy ra việc nguy hiểm bất cứ lúc nào. Ngàn cân treo sợi tóc.
Bước ra khỏi phòng, lúc này Bạch Trà mới nhìn số phòng của mình.
306.
Tầng này có tổng cộng chín phòng. Phòng bên trái của họ, ở cuối hành lang, là phòng 305, đối diện là phòng 304, còn bên phải là phòng 307.
Lúc này cửa phòng 307 cũng mở, người bước ra là Chung Mãn thuộc nhóm C3 và cô gái tóc đuôi ngựa thuộc nhóm B9.
Vừa nhìn thấy Bạch Trà, Chung Mãn theo phản xạ liền dừng bước.
Bạch Trà mỉm cười thân thiện với anh ta.
Do đang bệnh, vành mắt cô hơi đỏ, ánh mắt cũng dường như phủ một lớp sương mờ hơn bình thường.
Chung Mãn mím môi, quay đầu đi chỗ khác.
Bạch Trà không để ý, cô chỉ là đã quen với việc ngụy trang. Dù sao, sự yếu đuối về thể chất cũng là điều không thể thay đổi.
Vậy tại sao không biến nó thành vũ khí của mình?
Cô nhẹ giọng hỏi: “ Mọi người đã tìm được manh mối gì chưa?”