Trời ạ, chú hai nhà họ đang cõng vợ hắn! Nhìn xem, một đôi chân này lại không phải không đi được.
Hai chị em dâu nhanh chóng xem sắc mặt của mẹ chồng.
Quả nhiên, khuôn mặt bà Lục vừa đen vừa xanh, trông khắc nghiệt như mặt con lừa.
Làm người ta hoài nghi bà ta sẽ lập tức cầm đòn gánh đánh bọn họ.
Tôn Thu Nguyệt là người duy nhất ở đây ánh mắt sáng lên, cô ta tươi cười quan tâm hỏi: “Chị dâu, miệng vết thương của chị không sao chứ?”
Tôn Thu Nguyệt cũng không biết người ta bị thương ở đâu.
Lý Tĩnh nghĩ đến buổi sáng ngày hôm qua thiếu một nửa cơm sáng, đối với gương mặt cười hì hì của cô ta, ghê tởm giống như trong cổ họng nuốt phải ruồi bọ, quay mặt đi không nghĩ nhìn thấy cô ta.
“Vợ thằng ba, cô câm miệng đi, nhanh đi làm việc của cô đi!”
Vương Xuân Hoa tại chỗ quát lên, dập tắt tâm tư muốn tìm người làm việc giúp của cô ta.
Tôn Thu Nguyệt phẫn nộ, ở trong ánh mắt khinh bỉ của Trần Mỹ Lệ, vác cái cuốc làm bộ làm tịch mà đi theo phía sau mông chị ta.
Lý Tĩnh từ bỏ ý nghĩ xuống dưới , cô ghé vào trên lưng hắn nên không thấy rõ biểu tình của hắn.
Nói thật, Lục Vệ Quốc kiêu ngạo là khắc vào trong xương cốt, từ sau khi trưởng thành hắn đã không bị người rống như vậy, cho dù người này hiện giờ là mẹ ruột của thân thể hắn đang chiếm.
Nhưng hắn đồng thời cũng còn giữ bình tĩnh, hàng năm cùng thiết bị giao lưu làm hắn phi thường hiểu được ẩn nhẫn tính tình.
Đường đến cửa nhà đồng dạng là khó đi, gồ ghề lồi lõm, giờ phút này Lục Vệ Quốc trầm mặc cúi đầu không rên một tiếng, cánh tay đen gầy nắm thật chặt.
Tương tự như thời điểm nguyên thân đối mặt với bà Lục .
“Thằng hai, mày điếc có phải hay không, trời ơi, tao làm cái nghiệt gì, như thế nào lại sinh đứa con trai như mày, có vợ liền không cần mẹ ruột.”
Lời định tội này lại nói tiếp liền có chút lớn, cuối cùng có lần nào nguyên thân không đứng về phía mẹ ruột bên này.
Bà ta ném đòn gánh, bỗng nhiên liền gào thét lên.
Hiện trường đột nhiên mất khống chế làm người ta nghẹn họng nhìn đến trân trối.
Đây là khúc dạo nhạc lúc Vương Xuân Hoa khóc nháo.
Thường lúc con thứ hai hoặc con dâu không theo ý bà ta, liền giống như người đàn bà đanh đá gào hai câu, nửa giọt nước mắt cũng không có, tiếp theo chính là ăn vạ trên mặt đất.
Sau khi nhớ lại nội dung cốt truyện, Lục Vệ Quốc thật đúng là lần đầu tiên thấy loại thao tác này, dứt khoát lưu loát mà ăn vạ trên mặt đất.
Lục Vệ Quốc trong lòng ý tưởng thứ nhất chính là: Trên mặt đất không bẩn sao, đứa trẻ ba tuổi đều biết không thể ngồi trên mặt đất đi.
Vương Xuân Hoa khép nửa con mắt gào thét một hồi cũng không thấy ai diễn kịch cùng bà ta, đều nhanh khóc không nổi nữa.
Tiếp theo một đôi giày cũ nát đứng bất động ở trước mặt bà ta.
Tiếng khóc đột nhiên im bặt.
Lục Vệ Quốc bình tĩnh nói: “Trên mặt đất bẩn.”
Vương Xuân Hoa kích động đến nước mũi đều chảy ra tới, nghe lời này xong há to miệng gào cũng không được, không gào cũng không được.
Trên lưng hắn, Lý Tĩnh cũng rất kinh ngạc, nhưng làm sao bây giờ, cô rất muốn cười.
Phiền, thật sự rất phiền, rất ầm ĩ, đây là ý nghĩ duy nhất của Lục Vệ Quốc.
Thanh âm so với quạ đen còn khó nghe hơn, thật sự không phải tại hắn ghét bỏ.
“Mày!"
Vương Xuân Hoa ngực hung hăng phập phồng.
So với con dâu thổi gió bên gối càng khó tiếp thu chính là con trai không quan tâm bộ dáng này của bà ta.
Vương Xuân Hoa yết hầu nghẹn lại, trên gương mặt ngăm đen của Lục Vệ Quốc là biểu cảm nghiêm túc cùng Diêm Vương giống y đúc.
Lục Vệ Quốc cõng vợ mình, vượt qua bà ta đi thẳng vào nhà.
Phòng ở của Lục gia chủ yếu là dùng bùn cùng cỏ khô trộn lại xây lên tới, trên mái nhà có vài miếng mái ngói chắp lại với nhau.
Lục Vệ Quốc đảo mắt nhìn qua nơi mà hai vợ chồng nguyên thân ở, gần phòng bếp có một cái phòng nhỏ, vì quay lưng về phía ánh mặt trời nên hàng năm tương đối ẩm ướt, nếu đoán không sai nói, căn cứ cốt truyện miêu tả hoàn cảnh nơi nữ chính ở hẳn chính là gian phòng kia.
Lục Vệ Quốc nhấc chân đi vào thấy nữ chính không nói gì, quả nhiên là hắn đoán đúng rồi.
Thời điểm hắn vào cửa để tránh bị đụng còn phải cúi đầu.
Khi đẩy cửa ra thì mùi ẩm mốc bay đến.
Lục Vệ Quốc có chút ghét bỏ bịt mũi. Lý Tĩnh ngược lại không nói một tiếng, cô đã thành thói quen, có nơi để che mưa chắn gió cô liền vừa lòng.
Lưu lại Vương Xuân Hoa đang kinh ngạc ở đó, từ trên mặt đất bò dậy, đứa con này đúng thật là mặc kệ bà ta.
Không được, khẳng định là con hồ ly tinh Lý Tĩnh ở trước mặt hắn nói cái gì đó rồi.
Vương Xuân Hoa vỗ vỗ bụi đất trên mông, tròng mắt chuyển một vòng rồi đi theo phía sau.
Lục Vệ Quốc còn chưa kịp đem nữ chính buông xuống đâu, mẹ ruột nguyên thân liền chen lấn tiến vào, phòng vốn nhỏ nay càng chật.
Vương Xuân Hoa ánh mắt đầu tiên dừng ở trên tay con trai cùng con dâu một hồi, thấy trong căn phòng này cái gì cũng không có, ghét bỏ mà bĩu môi.
Bà ta còn tưởng rằng con dâu sẽ ngầm quấn lấy con trai đòi mua cái này cái kia.
“Vệ Quốc.”
Vương Xuân Hoa vốn dĩ không khóc, khóe mắt một chút nước mắt cũng không có.
Bà ta dứt khoát liền không giả bộ nữa, đương nhiên nói: “Hai ngày này con chậm trễ nhiều công việc như vậy, vừa lúc em trai con mấy ngày nay thân thể không thoải mái, công việc đại đội trưởng Lưu phân xuống dưới còn chưa làm, mười công điểm không thể lãng phí nên con hiện tại nhanh chóng đi thay em trai làm còn kịp. Còn có cô, đã trở lại liền nhanh đi làm việc đi, ta xem bộ dáng của cô cũng không giống như có việc gì.”
Ánh mắt Vương Xuân Hoa dừng ở trên đùi bị thương của cô, một đôi mắt đánh giá hiện lên tia tính kế, hận không thể hiện tại liền đuổi bọn hắn đi ra ngoài làm việc.
Vốn dĩ Lý Tĩnh chính là được Lục Vệ Quốc đỡ mới có thể ngồi xuống, nghe được lời này, tay cô đang nắm lấy tay chồng mình bỗng dưng siết chặt, sắc mặt trắng đi.
Cánh tay chồng cô so với nhánh củi nhóm lửa trong phòng bếp còn gầy hơn, là do làm việc quá mệt!
“Chú ba đi đâu.”
Lục Vệ Quốc không có lập tức đồng ý,
Hắn ngốc mới có thể hỏi cũng không hỏi liền đáp ứng.
Lý Tĩnh nhìn về phía chồng mình, đối với hắn không có lập tức đáp ứng vừa nghi hoặc vừa vui mừng.
Kỳ thật chuyện cho tới bây giờ, Lục Vệ Quốc thật muốn đào đầu óc của Vương Xuân Hoa ra nhìn xem bà ta suy nghĩ cái gì.
Đối đãi nguyên thân liền không giống như là con ruột .
Lục Vệ Quốc không biết chính là hắn đã tiếp cận chân tướng.
Vương Xuân Hoa cả người cứng ngắc, tròng mắt đều mau trừng ra, “Vệ Quốc, con hỏi cái này để làm gì?”
Con thứ ba đi làm gì, chân mọc ở trên người nó người làm mẹ như bà ta làm sao mà biết được.
Không cần bà ta nói, Lục Vệ Quốc trong lòng đều hiểu được rõ ràng, người em trai này của nguyên thân thích nhất làm chuyện lén lút, việc gọi là lén lút chính là cùng hồ bằng cẩu hữu của anh ta đánh bài uống rượu, không chơi tận hứng tuyệt không trở về.
Vương Xuân Hoa cảm giác chính mình bị nhìn thấu, bà ta dứt khoát bất chấp tất cả, có chút thẹn quá thành giận nói: “Mày hỏi nhiều như vậy làm gì, tao liền hỏi mày, ở đó có mười công điểm rốt cuộc có đi làm hay không!”
Thái độ của Lục Vệ Quốc đã chọc giận Vương Xuân Hoa, tính tình bà ta từ trước đến nay chính là nói một không hai.
Được, khẳng định lại là con dâu thứ hai nói gì đó.
Ánh mắt bà ta dừng ở trên người Lý Tĩnh giống như là muốn ăn thịt người.
Lục Vệ Quốc không dấu vết chắn đi, cự tuyệt nói, “Cánh tay con cũng bị thương, làm không được những công việc đó.”
Lý Tĩnh vừa nghe liền hoảng sợ cào một cái trên cánh tay hắn, lại như bị điện giật nhanh chóng buông ra, sợ làm cho hắn bị thương thêm.
Vương Xuân Hoa khó có thể tin, “Lục Vệ Quốc, mày như thế nào biến thành như vậy, hiện tại đều học được lừa gạt mẹ mình.”
Lục Vệ Quốc nghĩ thầm, nếu là hiện tại người bị thương là con trai cả hoặc là con trai út, Vương Xuân Hoa đã sớm đau lòng mà kêu ai u ai u rồi.
“Tôi mệt rồi, mẹ đi ra ngoài trước đi, công việc của chú ba tôi sẽ không đi làm.”
Lục Vệ Quốc hiện tại đến xưng hô đều lười, hắn tâm mệt.
“Lục Vệ Quốc!”
Vô luận Vương Xuân Hoa nói cái gì Lục Vệ Quốc đều không thèm để ý, hắn dùng sức xoa cánh tay.
Vương Xuân Hoa chửi rủa đóng sầm cửa mà đi ra ngoài tìm cháu trai, cháu gái ngoan của bà ta.
Lý Tĩnh là thật sự đem lời nói vừa rồi của hắn đặt ở trong lòng, vẻ mặt cô sốt ruột di chuyển qua nói: “Vệ Quốc, anh bị thương thế nào”
Lục Vệ Quốc đối diện với đôi mắt trong suốt sạch sẽ của nữ chính không biết nên giải thích như thế nào.
Hắn đành phải nói, chính mình vài ngày trước đó làm việc quá sức khiến cho cánh tay không dùng lực được.
Lý Tĩnh vừa nghe lập tức liền tin, rốt cuộc thời điểm tháng bảy tháng tám hắn thay em trai làm việc một hồi, đang làm dở thì bị cảm nắng hôn mê, vẫn là người khác đem hắn nâng trở về.
Lý Tĩnh xoa xoa khóe mắt, không phải lần đầu tiên cô cảm thấy mẹ chồng bất công, đồng dạng là con trai vì cái gì lại thiên vị hai người kia như vậy.
Lục Vệ Quốc nếu là biết ý nghĩ của nữ chủ khẳng định sẽ an ủi cô nói thế giới của cực phẩm không có vì cái gì, bằng không bọn họ liền thẹn với hai chữ cực phẩm.
Không nghe được trong sân có âm thanh gì, dự đoán Vương Xuân Hoa đã rời đi.
Lục Vệ Quốc mới dám đem trứng gà cùng dư lại mười ba đồng tiền giấu ở trong túi lấy ra tới.
Hắn bỗng nhiên ý thức được trừ bỏ mười ba đồng tiền cùng hai cái trứng gà này, tài sản của hắn vẫn là âm.
Đòi Vương Xuân Hoa trả tiền là không có khả năng, không thấy về nhà một hồi mà nhắc cũng chưa nhắc đến sao?
Lục Vệ Quốc lần đầu tiên cảm thấy có chút tâm tắc.
Nghĩ đến hắn trước kia có một tấm thẻ ở trong tay, người phía trên thường hay chuyển tiền vào trong thẻ lấy vật chất để cổ vũ, hắn thật sự không biết bần cùng là cái gì.
Bây giờ làm sao để no bụng cũng đủ làm hắn sầu não.
Còn có phòng ở rách nát này luôn có mùi ẩm mốc, người làm như thế nào để ở.