Lục Vệ Quốc cũng không tham hai quả trứng gà của người kia, sinh hoạt của ai cũng đều không dễ dàng, một cái trứng gà năm xu(*), hai quả cũng chỉ một hào.
(*)Đơn vị tiền tệ của Trung: 1 đồng (tệ) = 10 hào, 1 hào = 10 xu (1 đồng/tệ = ~3k vnđ)
Vì thương thế của nữ chính, hắn mua trứng gà cũng coi như đáng giá.
Gần chạng vạng, Lục Vệ Quốc cất hai quả trứng gà, rồi đi tiệm cơm mua hai phần đồ ăn.
Lý Tĩnh trong lúc ngủ mơ đều đang suy nghĩ tiêu hết bao nhiêu tiền, nằm đến cả người đều không thoải mái, thời điểm cửa mở thì cô đã tỉnh được một lúc.
“Sao anh lại mua nhiều như vậy?”
Nhìn thấy đồ vật hắn đang xách, Lý Tĩnh kinh ngạc hỏi.
Lục Vệ Quốc đóng lại cửa, đi qua kéo ghế ngồi xuống nói: “Bác sĩ nói em phải ăn tốt một chút, miệng vết thương mới mau lành.”
Lời này của hắn cũng không tính nói dối.
Nhắc tới miệng vết thương của cô, Lý Tĩnh thở dài hận không thể hiện tại liền khỏi hẳn.
Cô cũng coi như hiểu rõ, lần này tới bệnh viện phỏng chừng là chồng cô đề nghị.
Khi nghĩ đến mẹ chồng ở nhà, chờ thời điểm trở về không biết muốn ầm ĩ như thế nào đâu, Lý Tĩnh trộm nhìn Lục Vệ Quốc vài lần, vẫn là nhìn không ra một chút sơ hở nào.
Vì thế cô cũng chỉ có thể hỏi hắn, nửa thăm dò hỏi: "Lần này em bị thương, mẹ nói thế nào.”
Lục Vệ Quốc đang chuyên chú vào đồ vật trên tay, đầu cũng không ngẩng lên, động tác cầm hộp cơm dừng lại một chút, “Không có việc gì.”
Lý Tĩnh hoài nghi, trên mặt hiện lên một tia cười khổ sao có thể không có việc gì được.
Đến lúc đó mẹ chồng ở mặt trước chồng cô nói nhiều vài câu, không chừng hắn… Nghĩ đến những việc trước kia, trong lòng Lý Tĩnh ngũ vị tạp trần.
Ăn cơm tối mà Lý Tĩnh cảm giác nhạt như nước ốc.
Lục Vệ Quốc cảm thấy được sự không tín nhiệm từ trên người cô thì nhíu mày.
……
Buổi tối hôm nay tại Lục gia lại là một mảnh hỗn loạn.
Nguyên nhân là mấy người đàn ông sau khi làm việc xong trở về, đói đến nỗi ngực dán vào lưng lại phát hiện nhà bọn họ còn chưa nổi lửa đâu, mấy đứa trẻ cũng đói đến nỗi oa oa kêu to.
Trần Mỹ Lệ thoái thác cho Tôn Thu Nguyệt, Tôn Thu Nguyệt lại đùn đẩy cho Trần Mỹ Lệ.
Thời khắc mấu chốt, không có cô con dâu thứ hai, liên minh giữa bọn họ cũng tan vỡ.
Bà Lục phát hỏa một hồi, hùng hùng hổ hổ mắng luôn cả nhà con thứ hai.
Bà ta cũng không nghĩ lại ngày thường có thể ăn đến cơm nóng hầm hập, đều là người con dâu thứ hai làm.
Bà Lục sau một hồi mắng mệt mỏi cũng không mắng nữa, mở mồm to thở phì phò sai sử hai cô con dâu còn lại đi nhóm lửa nấu cơm, tùy tiện nấu vài món đơn giản liền xong.
Một nồi to cháo khoai lang đỏ cùng canh rau dại, sột soạt vài miếng liền ăn sạch.
Thấy bộ dáng cả nhà như quỷ chết đói, bà Lục lại tìm được cớ chống nạnh mắng to một hồi nữa.
Lưu Thủy đi tới cửa Lục gia, cầm tẩu thuốc hút vài hơi mày nhíu lại, đi chuyến này đến Lục gia báo bình an coi như uổng phí, đi cái gì mà đi, trong nhà người ta còn đang loạn kia kìa.
……
Lục gia ầm ĩ còn chưa xong, buổi sáng ngày hôm sau vừa vặn đến phiên Lý Tĩnh nấu cơm nhưng cô lại không ở nhà.
Một đám đều không muốn chịu thiệt nên không ai chịu đi nấu cơm.
Bà Lục tóm được người liền mắng, sáng sớm tinh mơ gà bay chó sủa, ngoài sân mấy đứa trẻ nhà người khác lén lút nhìn vào xem náo nhiệt.
Bà ta phát hiện được lại là rống một hồi, chửi ầm lên làm mấy con chim sẻ đang trốn ở trong lúa hoảng sợ vỗ cánh phành phạch bay đi.
Mấy đứa trẻ đang xem náo nhiệt không chờ bà ta cầm cái chổi đuổi đã tự mình vung chân chạy đuổi theo chim sẻ.
Bà Lục đứng ở trước cửa chống nạnh mắng to ,“Một đám quỷ mất dạy, nhìn cái gì mà nhìn!”
Một đầu khác, Lục Vệ Quốc đang từ từ thu thập hành lý, trong tay hắn còn có mười mấy đồng tiền, mấy ngày nay tạm thời không đói chết còn có thể ăn thêm chút cơm.
Phiền phức của nguyên thân có thể đối mặt muộn một chút liền muộn một chút đi.
Lý Tĩnh trên đường trở về rõ ràng hứng thú không cao, càng đến gần thôn Hoa Thụ hơi thở trên người càng tối tăm.
Lục Vệ Quốc không dấu vết quan sát cảnh vật chung quanh, ở đây khắp nơi đều là phòng ở thấp bé bằng gỗ xen lẫn tường đất, khi ở huyện thành hắn thấy những phòng ở bằng gạch rơi xuống chút bùn đất đã xem như là tốt rồi.
Đi ngang qua bờ ruộng, còn có mấy đứa bé không mặc quần áo để chim nhỏ trần chuồng chạy tới chạy lui.
Lục Vệ Quốc hít sâu một hơi, nơi này cũng cũng chỉ có không khí là đáng giá khen ngợi.
Xe bò nghiêng ngả lão đảo đi trên đường, người đánh xe vẫn là Vương Ái Quân như ngày hôm qua.
Tới cửa thôn vừa lúc gặp mọi người đi làm công, một đoàn người mang theo nông cụ đi về hướng đồng ruộng.
Vương Ái Quân ngừng xe lại, “Vệ Quốc, tới rồi.”
Đường phía trước vừa nhỏ vừa hẹp không dễ đi, xe bò cũng chỉ có thể chạy tới nơi này.
Một đường quan sát đến đây, Lục Vệ Quốc nội tâm một mảnh phức tạp, hắn nhảy xuống xe trước rồi khách khí nói cảm ơn.
Vương Ái Quân phất tay, nói không cần khách khí, “Anh vẫn là nhanh mang chị dâu trở về nghỉ ngơi đi, cũng đi một đường xóc nảy rồi.”
Lý Tĩnh muốn chính mình xuống dưới đi đường lại bị Lục Vệ Quốc ngăn cản, hắn đỡ cô xuống dưới bớt thời giờ nói: “Được, hai ngày này làm chậm trễ không ít công việc của cậu, cậu có việc thì nhanh đi làm đi.”
Lời này rất hợp ý của Vương Ái Quân, anh ta cười cười rồi vội vàng đánh xe chạy nhanh đi.
Lục Vệ Quốc thả lỏng cánh tay cứng đờ đang ôm lấy nữ chính, trạng thái hiện giờ của cô là không có khả năng tự đi đường, hắn dứt khoát ngồi xổm xuống,
“Em lên đây đi.”
Cõng không có thân mật bằng ôm, Lục Vệ Quốc rối rắm một hồi liền quyết định.
Hiện giờ dáng người của Lục Vệ Quốc so với bạn cùng lứa tuổi thì không sai biệt lắm, đều gầy đến toàn là xương cốt giống như là cây cột.
Chẳng qua, hắn hàng năm làm việc giống như không muốn mạng nên lưng có chút cong, thoạt nhìn hơi già hơn so với bạn cùng lứa tuổi.
Lý Tĩnh cúi đầu thấy bả vai thon gầy của hắn, hốc mắt bỗng dưng đỏ một vòng, lúc trước cô gả cho người đàn ông này cũng bởi vì hắn là người thật thành, sau khi kết hôn cũng thương cô.
Trừ bỏ……
Lý Tĩnh xua đi chua xót này, cam tâm tình nguyện mà nằm sấp lên.
Cho dù lúc trước đã cõng cô một lần, thời điểm đứng dậy Lục Vệ Quốc vẫn hoảng hốt như vậy, thật nhẹ, giống như là đứa bé nhỏ gầy.
Lý Tĩnh ghé vào trên lưng hắn, nghĩ thầm, có thể hưởng thụ nhiều một chút liền hưởng một chút đi, đợi lát nữa trở về mẹ chồng nói nhiều thêm hai câu, khả năng hắn liền sợ.
Cánh tay đang ôm cổ hắn có xu thế siết càng chặt, khiến cho Lục Vệ Quốc đang một lòng chú ý đường dưới chân thiếu chút nữa hít thở không thông.
Lục gia cách cửa thôn một khoảng ngắn, bên này cửa thôn là thuộc về đại đội khác quản lý.
Trên đường cũng không gặp mấy người quen biết, phải nói là nguyên thân nhiều năm như vậy một lòng đều làm việc, cho dù gặp phải cũng là cúi đầu đi rồi, nếu có người nghĩ muốn quen biết hắn cũng không có biện pháp.
Trong đồng ruộng lúa non đang ra đòng, mắt thường có thể thấy được những bông lúa xanh mượt còn chưa no đủ, gió thổi qua lắc lư lay động.
Sau khi đi qua đường nhỏ trong thôn, ống quần rách nát của Lục Vệ Quốc lại bị sương sớm làm ướt hơn phân nửa.
Nữ chính có khả năng nhận thấy được tay mình siết hơi chặt thoáng buông lỏng ra một chút.
Còn chưa tới cửa nhà, Lý Tĩnh nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai hắn, “Vệ Quốc, để em xuống dưới đi thôi.”
Cô vẫn có chút phiền não, vạn nhất mẹ chồng thấy lại muốn mắng chửi người.
Đáy lòng cô không muốn hắn bị khó xử khi kẹp ở giữa.
Lục Vệ Quốc bước chân không ngừng môi mím lại, mồ hôi chảy ra nơi thái dương, nghe xong nữ chính nói nhưng hắn vẫn không thả người xuống dưới.
Giữa hai người ở chung mà một bên chỉ biết thỏa hiệp, một bên chỉ biết đòi hỏi thì cũng khó trách ở chung không tốt.
Coi như là vì tốt cho chồng cô cũng không thể như vậy.
Bất quá nguyên thân lại không phải là không có sai.
Hắn muốn cho nữ chính trải qua tốt một chút, để tránh sau này bị trả thù cùng với cho chính mình không phải áy náy thì gánh nặng mà đường xa.
Lúc này bỗng nhiên trong đầu Lục Vệ Quốc chợt nhớ đến lời thầy bói nói về việc nhân duyên, hắn lắc lắc đầu nhanh chóng dừng lại suy nghĩ.
Từ xa nhìn cửa nhà càng ngày càng gần thấy hắn còn không có buông cô xuống, Lý Tĩnh bắt đầu nóng nảy, “Vệ Quốc!”
Vừa vặn nơi xa cũng có một tiếng hét lớn, “Lục Vệ Quốc, mày còn dám trở về!”
Bà Lục đang gánh cái sọt, bên trong là phân trâu vừa nhặt, một tiếng hét lớn này khiến cho mấy cái chị em dâu vừa ra cửa quay sang nhìn.