“Nhìn em.”

Anh không kìm được mà nuốt nước bọt: “Anh giả vờ gì chứ?”

“Giả vờ khiêm tốn, dịu dàng như ngọc. Anh không giả vờ, vậy anh đang nói mình trong ngoài như một à?”

Cô quan sát anh từ trên xuống dưới, nhưng trong đôi mắt lại ẩn chứa sự áp bức: “Phản ứng của Văn Thiên Lãng ngày hôm nay khiến em cảm thấy rất quen…”

“Lúc học đại học, có một số người vốn dĩ rất cứng đầu muốn theo đuổi em, nhưng sau đó lại bỗng dưng biến mất. Vốn em không để ý tới, nhưng khi gặp nhau ở trường, bọn họ nhìn thấy em đều là dáng vẻ… sợ sệt, hoảng loạn kéo giãn khoảng cách với em. Không khác gì Văn Thiên Lãng vậy.”

Anh cảm nhận được miệng hơi khô, Ninh Hảo chỉ suy đoán, không có chứng cứ. Anh ôm lấy hy vọng mong manh, lắp bắp nói: “Đàn ông mà, đều như thế cả, chỉ nồng nhiệt nhất thời mà thôi. Cho, cho nên bọn họ không làm được việc lớn.”

“Cho nên anh làm được việc lớn à?” Cô cười đến mức vai run lên: “Anh cảm thấy dọn sạch tình địch rồi thì có thể ở bên cạnh em à?”

“Không có, anh chỉ cảm thấy bọn họ không xứng với em.” Anh buột miệng nói ra.

Mặc dù đoán được rồi, nhưng chính miệng anh thừa nhận vẫn khiến người ta chấn động, cạn lời.

Cô há hốc miệng vài giây, dở khóc dở cười: “Vậy thì phải cảm ơn anh đã “chọn phi” giúp em rồi. Con người của anh tốt bụng thật đấy.”

Anh nghe ra được sự giễu cợt, không mạo hiểm trả lời cô.

“Anh đánh bọn họ rồi?”

“Không có, anh không bạo lực như Lý Thừa Dật…”

Lúc này vẫn không quên tự tâng bốc mình? Ninh Hảo không biết đáp thế nào.

“Anh chỉ nói đạo lý với bọn họ.”

“Nói đạo lý…” Cô cười rồi lặp lại lời của anh: “Nói đạo lý mà có thể khiến người ta tránh né còn không kịp, đạo lý này của anh có sức thuyết phục lắm đó.”

Văn Tư Hoàn: “...”

Ninh Hảo đỡ trán, quay người đi vào trong phòng ngủ: “Đúng là không nên kết hôn chớp nhoáng mà, em hoàn toàn không hiểu gì về anh cả.”

Anh rất nôn nóng đi theo sau cô: “Em hối hận sao?”

Cô ngồi xuống bên giường, mặt đối mặt với anh: “Cảm giác của em hiện giờ giống như đi vào trong núi nhặt được một người rừng về làm chồng vậy, còn phải dẫn anh đi làm quen, hòa nhập với xã hội nữa.”

Văn Tư Hoàn không lên tiếng, chủ yếu là không hiểu bản thân khác những người đàn ông bình thường ở điểm nào. Chẳng hạn như so với Lý Thừa Dật hoặc Tống Vân Khai, anh cảm thấy mình vẫn bình thường hơn. Nếu hòa nhập với xã hội mà thành dáng vẻ như bọn họ thì xã hội mới xảy ra vấn đề.

Ninh Hảo không chế nhạo anh nữa, chuyển sang nói nghiêm túc: “Nếu như anh muốn theo đuổi một cô gái thì nên để cô ấy biết, chứ không để những người bên cạnh cô ấy biến mất. May mắn đó là những người em không quan tâm, nếu như là người em để ý thì sao? Hôm nay biến mất một người, ngày mai thêm người nữa, chẳng phải cuộc sống của em sẽ trở thành bộ phim ma à?”

Người cô để ý thì càng nên biến mất, anh suy nghĩ trong lòng, nhưng lý trí nhắc nhở anh không được nói.

“Em nói đúng.” Anh trả lời dứt khoát, duỗi tay nắm lấy vai cô, tiến lại gần muốn hôn: “Hiện giờ anh đã thẳng thắn với em hết rồi.”

“Không, anh đợi chút.” Ninh Hảo đẩy anh ra, cảm thấy vẫn chưa giáo dục xong: “Sau này anh đừng làm chuyện đe dọa người khác nữa nha.”

“Nhưng…”

“Nhưng?”

“Hiện giờ em là vợ anh, nếu có người còn quấy rối em, anh chắc chắn phải đi nói đạo lý với anh ta.”

“...” Quả nhiên bị anh tìm thấy sơ hở rồi.

Trong đầu cô bỗng lóe lên một suy nghĩ.

“Anh thành thật khai báo, trước kia có từng nghe lén em nói chuyện điện thoại, xem trộm tin nhắn Wechat của em hay không?”

“Chuyện này tuyệt đối không có, anh xin thề. Nếu từng làm những chuyện đó thì anh sẽ khởi nghiệp thất bại, công ty phá sản!” Anh thật sự giơ ba ngón tay lên, trịnh trọng nói lời thề, cuối cùng còn hạ thấp âm lượng: “Anh là chính nhân quân tử đó, có được không?”

Khái niệm “chính nhân quân tử” lại được đổi mới rồi, cô phì cười.

“Vậy anh còn khuyết điểm gì thì nói ra hết đi, đừng cách hai ba hôm lại tạo “bất ngờ” cho em.”

“Háo sắc tính không?” Anh lấy lòng, tiến lại gần, một tay nắm tay cô, một tay vuốt mặt cô: “Dạo gần đây anh mới phát hiện.”

Nhắc đến chuyện này, cô chợt phát hiện kích thước ở bộ phận kia của anh không bình thường, không kìm được mà chất vấn: “Cho nên anh không hề coi lời em nói ra gì. Em đang dạy dỗ anh, anh cứng, anh cứng cái gì!”

Anh khom người ôm lấy cô: “Bởi vì lúc em hung dữ càng xinh đẹp hơn.”

… Thích bị ngược đãi?

Cô ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng quanh người anh: “Uống rượu rồi?”

“Một ly sâm panh. Uống cùng mọi người ở phòng làm việc.” Răng môi của anh bắt đầu lân la ở vai và cổ cô.

“Có chuyện gì đáng chúc mừng à?”

“Bất ngờ xin được hỗ trợ từ quỹ khoa học quốc gia. Mặc dù không được bao nhiêu tiền, nhưng coi như đã được chứng nhận chính thức rồi.”

Trong lòng Ninh Hảo cảm thấy vui mừng cho anh, nhưng ngoài miệng vẫn nói đùa: “Như vậy thì ai còn phân biệt được anh và Einstein nữa?”

Anh cũng cười, tiện tay gỡ cặp mắt kính vướng víu xuống, để lên tủ đầu giường rồi càng chăm chú lấy lòng cô hơn.

Vai và cổ cô rất nhạy cảm, nụ hôn của anh có thể dễ dàng mang đến cho cô cảm giác tê dại khó tả, nhưng trong đầu cô lúc này vẫn còn sợi dây thần kinh tỉnh táo: “Đừng để lại dấu vết ở chỗ này, ngày mai em còn phải đi làm.”

“Không đâu.” Anh vùi đầu vào làn da đang toát ra những giọt mồ hôi của cô, đùa nghịch trên đó: “Anh nghiên cứu rồi, môi phải dùng sức mới để lại dấu, đầu lưỡi thì không.”

“...” Cô phát ra tiếng rên khe khẽ: “Anh nghiên cứu chuyện đàng hoàng chút đi.”

*

Hiếm khi hai người thức dậy cùng lúc, cùng ra ngoài đi làm, còn có thể ăn chung bữa sáng. Vốn dĩ là một ngày có tâm trạng rất tốt, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Lý Thừa Dật và Uông Liễm ngồi trước bàn ăn thì bỗng trở nên u ám.

Bước chân của Ninh Hảo khựng lại, rồi trao đổi ánh mắt với Văn Tư Hoàn, điều chỉnh hô hấp đi tới bàn ăn. Cô chủ động chào hỏi, bắt chuyện: “Anh, chị dâu, hai người về rồi à? Về khi nào mà không nghe thấy động tĩnh gì vậy.”

Lý Thừa Dật nhìn cô, híp mắt cười: “Đột ngột quyết định trở về, mười một giờ tối qua mới tới nhà.”

Quyết định đột xuất à?

Chẳng bằng nói chiều hôm qua nghe thấy tin việc cắt giảm nhân lực kết thúc hoàn hảo rồi nên mới về còn hơn.

Ninh Hảo giả vờ cười, không nói nữa.

Trước khi Văn Gia Xương vào bàn ăn, ngoại trừ Nhiễm Nhiễm vội đi học nên ăn trước ra, những người khác đều chưa động đũa, trên bàn ăn chỉ còn tiếng nói chuyện rì rầm của Lý Lộ Vân và Uông Liễm.

Văn Gia Xương không đến quá trễ, lúc bước vào thì rất vui mừng: “Hôm nay đông đủ nha! Đúng là một ngày đẹp trời!”

“Còn có một tin tốt.” Ninh Hảo nói hùa theo câu này, thông báo tin vui: “Bố, công ty Tư Hoàn nhận được tiền hỗ trợ từ quỹ khoa học của quốc gia rồi.”

“Ồ…” Văn Gia Xương vỗ mạnh vai của Văn Tư Hoàn: “Rất tốt! Nào nào, uống hai ly.”

Lý Lộ Vân khẽ cười: “Làm gì có ai sáng sớm uống rượu chứ, anh lại muốn đổ bệnh nữa à?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net



Văn Gia Xương liếc bà ta, không kiên trì nữa.

Trong lòng Lý Thừa Dật nặng nề, anh ta giải quyết mọi chuyện ở Hong Kong với hiệu suất cao, đắc ý trở về, nhưng vừa mới lộ diện còn chưa được bố già khen một câu đã bị Văn Tư Hoàn đáng chết này cướp mất cơ hội khoe khoang.

Anh ta tức giận, không kìm được mà ăn nói quái gở. Anh ta giả vờ chột dạ, xin chỉ bảo: “Anh chưa hiểu lắm nguyên lý đó của các em là gì vậy, lần trước có theo dõi một chút, là nói thông qua thuật toán gì đó của AI để phát triển những đặc tính vật liệu mới. Mấy đặc tính này chưa có tiền lệ tồn tại mà do các em dự đoán rồi dựa vào phương hướng dự đoán để nghiên cứu và phát triển. Là ý này đúng chứ?”

Văn Tư Hoàn chậm rãi nói: “Có thể hiểu như vậy.”

“Vậy khác gì Thần Côn (*) chứ?” Lý Thừa Dật giả vờ hồ đồ, toét miệng cười: “Không phải Thần Côn cũng dự đoán tương lai của em rồi à? Không nghiên cứu ra được là do kỹ thuật vẫn chưa thành thạo, mà cứ tiếp tục nghiên cứu thế nào cũng có khả năng thành công.”

(*) Thần Côn: Là người dùng danh nghĩa của quỷ thần đi khắp nơi lừa gạt người khác.

Uông Liễm không muốn nói giúp Văn Tư Hoàn, chỉ là theo thói quen khịa Lý Thừa Dật: “Anh không học giỏi hóa hả? Mendeleev (*) cũng dự đoán ra mười một loại nguyên tố chưa được phát hiện, người ta có tính khoa học đó.”

(*) Mendeleev: Tên đầy đủ là Dmitri Ivanovich Mendeleev, là một nhà hóa học và nhà phát minh người Nga. Ông được coi là người tạo ra phiên bản đầu tiên của bảng tuần hoàn các nguyên tố hóa học, một bước ngoặt lớn trong lịch sử nghiên cứu khoa học. Sử dụng bảng tuần hoàn này, ông đã dự đoán các tính chất các nguyên tố còn chưa được phát hiện. Ông cũng là người phát hiện nhiệt độ sôi giới hạn.

Lý Thừa Dật xụ mặt: “Em hiểu gì về nguyên tố chứ.”

Anh ta đối xử với Uông Liễm trước nay không có sự tôn trọng cơ bản, giờ còn không thèm giả vờ nữa, điều này khiến Văn Gia Xương rất đau đầu. Trước khi mâu thuẫn bùng nổ, ông ta vội vàng lên tiếng can ngăn: “Sao hai đứa cứ như châu chấu thế? Chưa nói được hai ba câu đã bắt đầu cãi nhau rồi. Đừng cãi trên bàn của bố, ngậm miệng ăn cơm!”

Bị dạy dỗ rồi, cuối cùng cũng ngừng lại.

Lý Thừa Dật ở nhà buồn bực vì không được khoe khoang, nhưng khi đến công ty thì lại chuyển sang tâm trạng tốt. Hiện giờ Ninh Hảo là quản lý cấp cao, đã dọn đến lầu bốn mươi làm việc rồi, chỉ cách anh ta hai phòng làm việc.

Anh ta không chào hỏi trước, cũng không bảo thư ký đi thông báo mà đi thẳng qua đó, thò đầu vào cửa: “Đang bận à?”

Ninh Hảo ngước mắt rồi lại cụp xuống: “Bận chết mất rồi.”

“Người phụ nữ có mới nới cũ này! Hiện giờ trong mắt em chỉ có Văn Tư Hoàn phải không? Ngay cả nói chuyện cũng không muốn nói với anh.” Anh ta tố cáo.

Ninh Hảo sợ anh ta chạy vào động tay động chân, nên không tươi cười với anh ta: “Mười phút sau phải họp, em chuẩn bị một lát, đừng làm phiền em.”

“Mười phút đủ rồi.” Anh ta ngại ngùng đi vào: “Anh mang qua cho em. Nhìn nè.”

Anh ta để hộp đồng hồ lên bàn, rồi mở ra cho cô xem, là kiểu đồng hồ cơ kinh điển: “Thích không?”

“Cầm về đi. Em không có thói quen đeo đồng hồ.”

“Không quen thì có thể tập. Uông Liễm đi dạo phố vừa nhìn thấy nó đã rất thích, nhưng anh nói không hợp với cô ta. Cảm giác tri thức, nghệ thuật của nó thích hợp với em hơn, nên đã lén mua cho em đó.”

“Không cần, anh đưa cho em cũng là lãng phí.”

“Sao lạnh nhạt vậy. Trước tết em đâu có thế, lợi dụng anh xong thì đá bay phải không?”

Ninh Hảo cười, nụ cười này khiến bầu không khí dịu đi rất nhiều: “Ai dám lợi dụng anh chứ? Em nói thật, anh đưa em là lãng phí, mà em cũng không thích. Anh mang tặng Uông Liễm đi, cô ta thích.”

Hay lắm, Lý Thừa Dật hiểu rồi, cô lại giở trò ghen tuông.

Cũng không trách cô được, quả thực để cô ở lại giải quyết mớ lộn xộn trong công ty, còn mình thì dẫn Uông Liễm chạy đến Hong Kong rất không ổn.

“Anh không muốn dẫn cô ta đi chút nào, là cô ta cứ một mực muốn đi, còn thuyết phục mẹ anh, bảo anh dẫn đi.”

“Hừ.” Ninh Hảo nghiêm túc ghi chép trên tài liệu, không ngước mắt lên: “Anh đi với ai đâu có liên quan đến em. Anh mua cho em chiếc đồng hồ mà Uông Liễm thích, đây là chuyện mà con người làm ra được à? Không biết trong đầu anh suốt ngày nghĩ gì nữa, sáng sớm còn liếc mắt đưa tình với Uông Liễm…”

“Bọn anh liếc mắt đưa tình?” Lý Thừa Dật tức đến bật cười: “Bọn anh là nói năng bốp chát, hận không thể khiến đối phương rơi vào chỗ chết đó.”

“Ồ. Vậy hai người tình cảm mãnh liệt thật đấy.” Ninh Hảo gấp tài liệu đứng dậy, đi ngang qua người anh ta, tới phòng họp sớm: “Giúp em đóng cửa lại, đồng hồ mang về đi nha.”

Lý Thừa Dật thả lỏng, dựa vào bàn tặc lưỡi.



Không sao, cũng không lãng phí, Ninh Hảo không cần, vậy tặng cho Uông Liễm, chắc chắn cô ta sẽ bất ngờ rồi vui mừng điên lên. May mà không mua mỗi người một chiếc.

*

Ninh Hảo nhớ Lục Chiêu Chiêu có một chiếc đồng hồ cùng kiểu dáng và nhãn hiệu, ngay cả màu sắc cũng y hệt. Có điều, mặt đồng hồ của Chiêu Chiêu là kiểu ombre phiên bản giới hạn, thỉnh thoảng tổ dự án ở công ty của cô ra ngoài họp, mặc đồ vest thì rất hợp với chiếc đồng hồ kia.

Sau khi ăn xong bữa trưa, cô gọi điện thoại mượn Chiêu Chiêu đồng hồ.

Hiện giờ dù cô có tan làm sớm cũng không ai quản được. Cô là người dẫn đầu của phòng công trình, bộ phận hợp đồng rất ít khi có việc gì cần tìm cô xử lý trực tiếp, phần lớn đều do cấp dưới báo cáo lên, chờ đợi phê duyệt, mà cấp dưới cũng không hối thúc cô.

Ninh Hảo cầm laptop, đi đường vòng qua lấy đồng hồ, rồi về nhà làm việc.

Người trong nhà, ai đi làm thì đi làm, đi học thì đi học, thời gian nửa buổi chiều chỉ có Uông Liễm và Lý Lộ Vân ở nhà. Uông Liễm thích hô to gọi nhỏ ở nhà bếp, tìm cảm giác tồn tại, Ninh Hảo đi tới đó tìm cô ta, đúng lúc gặp cảnh này.

Ninh Hảo bước vào nhà bếp, hỏi dì giúp việc một cách thân thiết: “Buổi trưa cháu chưa ăn no, giờ hơi đói rồi, trong nhà còn bánh mì không ạ?”

Dì giúp việc nói còn, hỏi cô có cần thêm sữa bò không, bà ấy lập tức đi hâm nóng cho cô. Trong lúc hai người nói chuyện, đã thu hút sự chú ý của Uông Liễm.

Ninh Hảo cười chào hỏi với cô ta, xắn tay áo len lên, tháo đồng hồ để ở bên bồn rửa, dùng nước ấm rửa tay.

Lý Thừa Dật nói không sai, Uông Liễm quả nhiên “rất thích” thứ này. Cô vứt chiếc đồng hồ kia ở một bên, lập tức đã thu hút ánh mắt của cô ta.

Uông Liễm thể hiện sự hiểu biết của mình: “Đồng hồ này bên SA (*) nói chống nước dùng trong sinh hoạt không thành vấn đề, trừ khi đi bơi, ngâm suối nước nóng thì không cần tháo ra thường xuyên.”

(*) SA: Sales Administrator, hay còn được gọi là thư ký phòng kinh doanh, là người làm nhiệm vụ hỗ trợ bộ phận kinh doanh thực hiện các hoạt động bán hàng của công ty.

“Ồ.” Ninh Hảo sợ cô ta nhìn ra điểm khác biệt, bèn cầm đồng hồ lên, tiện tay nhét vào trong túi áo len, rồi nhẹ nhàng nói: “Người khác vừa mới tặng, em không rõ tính năng của nó lắm.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Trong lòng Uông Liễm hơi chua chát, hối hận lúc ở Hong Kong không mua ngay chiếc đồng hồ kia, vốn dĩ nó cũng không đắt, đều tại Lý Thừa Dật nói khí chất của cô ta không hợp, đừng đeo đồng hồ mặt vuông, khiến cô ta chỉ lo cãi cọ với anh ta.

Rõ ràng là kiểu dáng mà cô ta thích, Ninh Hảo có thể dễ dàng có được, còn là người khác tặng cho. Ai tặng vậy? Chồng cô sao? Đáng ghét, ông chồng kia của cô cứ như cổ phiếu Blue chip (*) vậy, dù không kế thừa gia sản nhưng đã sắp vượt qua người trước rồi.

(*) Cổ phiếu Blue chip: Là cổ phiếu được phát hành bởi những công ty lớn, có lịch sử tài chính tốt, có uy tín lâu năm trong ngành và được đánh giá cao trên thị trường chứng khoán. Các loại cổ phiếu Blue chip thường có giá trị cao, hiện đang thu hút nhiều nhà đầu tư nắm giữ lâu dài nhờ mức tăng trưởng cao và ổn định.

Có điều, cô ta suy nghĩ một cách lạc quan, nếu người chồng kia của Ninh Hảo không tồi, vậy cô sẽ không nhắm vào Lý Thừa Dật nữa, đây là chuyện tốt.

Lúc ăn tối, Uông Liễm để ý thấy Ninh Hảo không đeo chiếc đồng hồ kia.

Như mọi khi thì chưa đến khuya Lý Thừa Dật sẽ không về phòng mà thường hoạt động ở lầu một và dưới tầng hầm, có đôi khi là ngồi xem TV, nói chuyện với Lý Lộ Vân. Nhưng hôm nay anh ta về phòng sớm hơn, khi đưa chiếc đồng hồ kia cho Uông Liễm còn dương dương đắc ý, đòi khen thưởng: “Hôm đó thấy em thích, thực ra anh mua rồi, muốn tạo bất ngờ cho em.”

Uông Liễm không hề nhảy nhót vui mừng như anh ta tưởng tượng, ngược lại, sắc mặt cô ta thay đổi, trên mặt như phủ một tầng sương mù: “Ngoại trừ tặng cho em, anh còn tặng ai nữa không?”

Lý Thừa Dật nghĩ, hôm nay sao vậy, hai người phụ nữ đều trợn mắt với anh ta.

“Có phải tặng Ninh Hảo rồi không?” Cô ta chất vấn tiếp.

Lý Thừa Dật giật mình, con ngươi co lại, cô ta nghe thấy thông tin từ đâu vậy?

Khoảnh khắc hoảng loạn này khiến Uông Liễm càng tin chắc vào suy đoán của mình, lập tức nổi giận, đấm lên người Lý Thừa Dật khiến anh ta liên tục lùi về sau: “Được lắm, Lý Thừa Dật! Tôi thấy anh điên rồi đó! Không nhớ bản thân mình là ai nữa hả! Làm tổng giám đốc thì cho rằng mình là chủ tịch à! Bắt đầu muốn làm gì thì làm rồi đúng không? Đừng quên tôi mới là vợ hợp pháp của anh đó! Hiện giờ mỗi đồng tiền anh tiêu đều là tài sản trong hôn nhân, anh dùng tài sản chung của chúng ta đi lấy lòng phụ nữ khác, không đáng làm người...”

Lý Thừa Dật tự biết mình đuối lý trong chuyện này, mặc dù vẫn ngơ ngác, chưa làm rõ nguồn tin tức của Uông Liễm đến từ đâu, vốn dĩ anh ta không định đánh trả, nhưng vừa nghe cô ta nhắc đến “tài sản chung” thì bỗng chốc không vui, anh ta tóm lấy hai khuỷu tay cô ta, đẩy cô ta lên sofa: “Cô dòm ngó đến tài sản của tôi rồi à? Có phải mong tôi chết để cô kế thừa tài sản đi lấy chồng khác không?”

Lúc Lý Thừa Dật đẩy cô ta không kiểm soát được sức mạnh, tuy rằng Uông Liễm bị ném lên đệm sofa, nhưng độ đàn hồi của sofa quá mạnh khiến cô ta lăn xuống tấm thảm lông dê dưới đất, còn mạnh hơn ngã thẳng xuống đất. Cú ngã này chắc chắn ngày mai sẽ khiến đầu gối, bắp chân bầm tím.

Từ nhỏ đến lớn Uông Liễm nào chịu ấm ức như thế bao giờ, huống hồ chuyện này có tố cáo lên thiên đình thì vẫn là lỗi của Lý Thừa Dật. Cô ta không sợ người khác biết, hiện giờ gây rối, nghĩ thế nào cũng là Ninh Hảo một chân đạp hai thuyền bị thiệt hại nặng hơn.

Cô ta lập tức bò dậy khỏi mặt đất, giơ nanh múa vuốt lao tới chỗ Lý Thừa Dật.

Kết cục của cuộc chiến tranh này là cả nhà đứng cách xa ở lối cầu thang nhìn Uông Liễm vung đệm tập yoga về phía Lý Thừa Dật, đánh từ trong cửa ra đến ngoài. Văn Gia Xương và Lý Lộ Vân, mỗi người giữ lấy một người, tách hai vợ chồng ra, dẫn qua chỗ khác.

Văn Gia Xương còn chưa ngồi yên ổn trong sofa của phòng sách, Lý Thừa Dật đã đi theo vào, đóng sầm cửa lại.

Ông ta nhướn mày: “Hiện giờ hai đứa con cãi chưa đủ, còn đánh nữa à? Đánh nhau với phụ nữ, con có thấy mất mặt không vậy?”

“Cô ta đúng là đồ điên! Có phải nhà cô ta di truyền bệnh thần kinh không?” Lý Thừa Dật chỉ vào gương mặt bị cào xước: “Bố nhìn cô ta đánh con thành cái gì đây! Ở Hong Kong, cô ta nhìn trúng một chiếc đồng hồ, con lén mua về tạo bất ngờ cho cô ta, nhưng cô ta cứ một mực nói con đã tặng Ninh Hảo rồi, Ninh Hảo không cần nên mới cho cô ta!”

Văn Gia Xương mệt lòng: “Vậy thì con nói “chưa từng tặng Ninh Hảo” không phải được rồi sao? Con không có miệng à?”

“...” Lý Thừa Dật nghẹn họng, không trả lời. Anh ta nhìn trái nhìn phải rồi nói: “Bố bảo con đến Tứ Thành xem đất không thành vấn đề, con muốn dẫn Ninh Hảo theo! Mẹ kiếp, có thế nào con cũng không đi chung với Uông Liễm nữa. Ở Hong Kong, cứ cách hai ba hôm lại kiếm chuyện với con, đường tiền tài bị cô ta làm đứt hết rồi! Cô ta đúng là đồ xui xẻo!”

Văn Gia Xương cười khẩy: “Con thích Ninh Hảo như vậy, sao lúc đầu con không kiên trì cưới con bé. Cả nhà chúng ta thành thật, ngoan ngoãn khom người trong tập đoàn Hải Nguyên, đi theo kiếm miếng ăn?”

“Lựa chọn sai một lần mới biết thứ gì đúng.” Lý Thừa Dật cứng cổ nói thẳng.

Thật là bị anh ta học theo rồi.

Văn Gia Xương bất lực, đỡ trán: “Bố vẫn luôn tôn trọng và đối xử tốt với mẹ con, chưa từng lăng nhăng bên ngoài, bố có thể xem như một tấm gương mà đúng không?”

“Con cũng sẽ đối xử rất tốt, rất tốt với Ninh Hảo.” Lý Thừa Dật thề thốt.

Văn Gia Xương buồn phiền, vò tóc.

Hỏng, so sánh sai rồi.

*

Văn Tư Hoàn xem đánh nhau xong thì lên giường, kể lại tình hình chiến đấu cho người không chút tò mò là Ninh Hảo nghe.

“Không đánh gãy xương anh ta là do cô Uông mềm lòng quá rồi.” Cô nghịch điện thoại, vẫn không có hứng thú.

Từ sự bình tĩnh bất thường và cuộc chiến động trời ngoài cửa, anh tìm được điểm kì lạ. Anh dò hỏi: “Gây chuyện lớn như vậy có liên quan đến em không?”

“Chắc thế, để bọn họ cãi nhau không tốt à? Gây càng to thì càng không rảnh làm phiền chúng ta nữa. Buổi sáng anh ta còn nói anh là Thần Côn đó.”

Vậy tức là có. Văn Tư Hoàn lo lắng: “Anh ta quấy rối em à?”

“Không có. Em chỉ cố gắng không ở riêng với anh ta trong phòng thôi.”

Chỉ vì câu nói “Thần Côn” sao?

Anh hơi cảm động, ôm lấy cô, nhưng anh vẫn thấy sợ hãi: “Dù sao anh ta cũng là đàn ông, anh cảm thấy em trêu chọc anh ta có lẽ…”

“Em là phụ nữ nên không đánh lại anh ta?” Trong giọng điệu của cô trộn lẫn sự không phục.

Hình như cô không được lanh lợi về phương diện này.

“... Đúng thế, mỗi lần hai chúng ta thân mật đến bước cuối, em bảo anh ngừng, anh đều nghe theo, nhưng lỡ như anh ta không ngừng thì sao? Anh cảm thấy con người của anh ta rất ích kỷ.”

Đèn trong phòng vẫn chưa tắt, hai người ở sát cạnh nhau, có thể nhìn rõ mặt Ninh Hảo đỏ bừng.

“Anh đang nói gì thế hả? Sao em có thể thân mật với anh ta được, anh đừng làm em buồn nôn nữa!”

“Anh không có nói em chủ động…”

“Vậy anh đang nói chuyện quái gở gì thế hả?”

“...” Phí sức! Nhức đầu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play