Chuyện không nắm chắc thì không cần phải thảo luận.

Văn Tư Hoàn cũng có quan điểm đó.

Cho nên chuyện tìm Tống Vân Khai giúp đỡ việc nhỏ nhặt này, anh không thương lượng trước với Ninh Hảo. Anh có một dự cảm, Ninh Hảo sẽ khuyên anh đừng tốn công vô ích.

Lần này mời Tống Vân Khai ăn cơm, anh vẫn chưa biết chọn chỗ nào, đặc biệt là khi phản ứng của đối phương lại lớn như thế, anh ta hoàn toàn đang trong tâm thế chờ xem kịch hay mà. Thường ngày hai người họ ăn ngay ở chỗ làm, phần lớn đều là cơm hộp, trong ấn tượng của anh, món nào Tống Vân Khai cũng ăn được, không có kiểu nũng nịu đòi ăn sung mặc sướng, đôi khi mua đại hai cái bánh mì trong cửa hàng tiện lợi cũng có thể no bụng một bữa.

Nhưng lần trước Ninh Hảo mời anh ta, chỗ hẹn rất có gu, hơn nữa nhìn dáng vẻ Tống Vân Khai quan tâm đến sự đa dạng của thực đơn chắc không phải mới đến lần đầu, dù sao mấy buổi tiệc giao lưu này đều tiêu tốn thời gian quý giá của anh ta nên ắt hẳn anh ta sẽ có sự chú trọng của riêng mình.

Tuy nhiên, có học sinh giỏi làm mẫu rồi nên chuyện này đơn giản hơn nhiều. Đầu tiên, Văn Tư Hoàn tìm kiếm nhà hàng chay lần trước, rồi lần theo đó tìm được một đống đề cử món ăn của nhà hàng kia. Sau đó anh lại tìm được mấy nhà hàng khác có tiếng tăm tương tự nhà hàng này. Anh so sánh giá cả một chút, trừ món Nhật, món Tứ Xuyên và Hồ Nam mà khẩu vị đa số người không hợp, anh nhắm vào một nhà hàng về ẩm thực Giang Tô, Chiết Giang và một nhà hàng Pháp.

Anh nhớ Ninh Hảo từng nói mẹ của Tống Vân Khai là người Minh Châu, đáp án hiện lên một cách sống động trong đầu, nên chọn quán về ẩm thực Giang Tô, Chiết Giang.

Nhưng anh chợt nghĩ đến, việc chọn món ăn cũng có thể coi là một môn học, mà kiến thức của anh về phương diện này không được thông thạo, để tránh đến lúc đó trở thành trò cười cho thiên hạ, anh lại đặt nhà hàng Pháp. Món Pháp đơn giản hơn, mỗi người một combo, trong vòng hai tháng sẽ thống nhất một thực đơn, chỉ còn lại một số món ăn có thể gọi riêng. Hai người ai ăn phần người nấy, khẩu vị không vừa ý thì Tống Vân Khai cũng không đổ hết tội lên đầu anh.

Anh gửi địa chỉ nhà hàng cho Tống Vân Khai.

Tống Vân Khai: [Đổi nhà hàng khác đi, nhà hàng nát này block tôi rồi.]

?

Ồ, tính tới tính lui, không ngờ bản thân Tống Vân Khai lại khiến người ta ghét như thế.

Đổi thành nhà hàng món Giang Tô, Chiết Giang kia vậy. Lúc gọi điện thoại đặt phòng anh mới biết, nơi này cũng không cần phải phiền muộn về việc gọi món. Nhà hàng hỏi dự tính chi tiêu bình quân của mỗi người để xem phối hợp món ăn như thế nào.

Gần đến giờ cơm tối, anh qua nhà hàng đợi trước, Tống Vân Khai cũng không ra vẻ mà đến muộn, gần như tới nhà hàng chỉ ngay sau anh một bước.

Thời gian nghỉ tết không gặp mặt, Tiểu Tống đã đổi sang kiểu tóc vuốt ngược, khoác áo măng tô bên ngoài. Theo lý luận của Từ Tiếu, anh ta lại muốn lấy lòng mấy người phụ nữ chín chắn hơn rồi.

Văn Tư Hoàn ngước mắt nhìn dáng vẻ kia của anh ta thì bật cười: “Anh từ đâu đến vậy?”

“New York.” Anh ta nhíu mày, tháo găng tay da, gỡ thắt lưng của áo khoác, rồi cởi áo khoác ra: “Sao thành phố Giang lạnh vậy! Cha nó, lạnh đến nỗi đầu lưỡi tôi không cử động được luôn rồi!”

Văn Tư Hoàn thấy đầu lưỡi của anh ta chuyển động rất linh hoạt, anh chậm rãi uống trà rồi nói: “Nghe nói mùa đông năm nay lạnh hơn mọi năm một chút.”

Anh ta cũng uống ực ực một cốc trà nóng: “Chỉ có hai chúng ta à?”

“Ninh Hảo có việc ở công ty.”

“Cậu trịnh trọng mời khách như vậy, còn lén vợ, không lẽ nào muốn ngoại tình với tôi chứ! Tôi yêu người khác giới đó nha!”

“... Vậy à, thế đáng tiếc quá.” Văn Tư Hoàn lộ ra vẻ mặt bất lực: “Người đàn ông xuất sắc như vậy, không ngờ lại yêu người khác giới.”

Nhân lúc anh ta đang nghiên cứu tối nay ăn gì.

Văn Tư Hoàn nói vào chuyện chính: “Thực ra tôi muốn hỏi anh, anh tìm được Chương Lẫm ở đâu vậy?”

“Cái gì chứ? Tôi tìm được Chương Lẫm ở đâu? Là sao? Người to xác như vậy sao tôi tìm được chứ? Tôi gặp trên Tinder đó.”

“Có thể nói nghiêm túc chút được không?”

“Cậu nói đi, cậu muốn làm gì?”

“Không gì cả, tôi muốn tìm cho Ninh Hảo một vệ sĩ có thể tin cậy như Chương Lẫm.”

Tống Vân Khai hóa đá năm giây tại chỗ, sau đó anh ta đỡ trán: “Vậy là tôi đang đặc biệt dành thời gian bay từ một đất nước xinh đẹp về đây để tìm, tìm tìm tìm vệ sĩ cho vợ cậu?”

Vẻ mặt Văn Tư Hoàn bình tĩnh: “Tôi đâu có bảo anh bay về, sao tôi biết anh đang ở đâu chứ.”

“Phát ngôn của đàn ông tồi gì đây!” Tống Vân Khai trợn mắt, sắp tắt thở rồi: “Được, cậu được lắm, mở miệng là “người như Chương Lẫm”, cậu thấy tôi có được như mấy “người như Chương Lẫm” hả? Sao cậu không nói thẳng là muốn mượn tôi, đưa Chương Lẫm đi nhân bản luôn đi?”

“Cho nên, anh cho mượn không?” Anh trông có vẻ không hề bất ngờ khi Tống Vân Khai phát điên.

Tống Vân Khai bình tĩnh lại, suy nghĩ một lúc: “Khoảng thời gian gần đây có thể cho cậu mượn, tôi sắp đi đến nơi an toàn nhất thế giới rồi.”

“Có thể mượn bao lâu?”

“... Chắc là nửa tháng. Cậu không hỏi tôi đi đâu à?”

“Nửa tháng không đủ. Đi đâu?” Cảm giác như lại khởi động hai câu chuyện đối thoại song song rồi.

“Bắc Kinh đó.” Vẻ mặt anh ta đầy kiêu ngạo: “Ngay cả tôi là ủy viên vinh dự của Hội nghị Hiệp thương Chính trị mà cậu cũng không biết.”

“Ủy viên, anh không tin tưởng xã hội pháp trị của chúng ta à? Chỗ nào trên đất nước Trung Hoa khiến anh cảm thấy không an toàn vậy?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tống Vân Khai: “...”

“Thực ra anh có thể cho tôi mượn Chương Lẫm.” Văn Tư Hoàn chân thành đề xuất: “Sau đó anh thuê thêm mười hai vệ sĩ, lúc thì xếp thành một hàng, lúc thì xếp thành chữ nhân (人), khí thế đó xứng với anh hơn.”

Tống Vân Khai biết mình cãi không lại Văn Tư Hoàn nên gắp mấy miếng rau ăn, sau đó dừng vài giây rồi nói: “Dạo này Hảo có nguy hiểm gì à?”

“Giải quyết nhân viên trong công ty.”

“Ồ, là người nhà của cậu nha.” Tống Vân Khai quay mặt sang, mắt sáng bừng lên: “Có chuyện để hóng không?”

“Không có, đào thải người ở vị trí cuối mà thôi.” Giọng điệu của anh bình tĩnh lạnh lẽo.

“Gia đình cậu nhạt nhẽo thật, chẳng trách cậu cũng thế.”



*

Từ sau khi tuyên bố phương án tính lương mới, gió tanh mưa máu kéo dài liên tiếp ba ngày trong công ty, chưa từng dừng lại. Mỗi ngày đều có người xông vào phòng làm việc của tổng giám đốc dự án gây rối lớn tiếng.

Nhưng chẳng bao lâu sau mọi người đã dần tỉnh táo lại, gây rối là chuyện vô ích. Đầu não của công ty đã quyết định phương án cắt giảm nhân lực từ năm trước rồi.

Nếu như có người trong lúc tức giận đệ đơn từ chức, ngược lại là đang giúp công ty giải quyết khó khăn. Công ty đang có ý định sa thải trực tiếp rất nhiều người. Tiêu chuẩn tiền bồi thường nghỉ việc dựa vào thu nhập của mười hai tháng vừa qua, mà bởi vì chưa phát tiền thưởng tết, cho nên mười hai tháng này là năm bọn họ có thu nhập thấp nhất trong sáu năm.

Mấy ông già mang danh kỳ cựu ăn nằm hưởng thụ bỗng chốc tỉnh ngộ, bọn họ quát lớn rồi đạp cửa ra ngoài.

Ngược lại là phòng công trình vẫn làm việc bình thường, không chịu ảnh hưởng của bất cứ thứ gì, tiền thưởng do bọn họ thường ngày làm việc chăm chỉ được phát như đã hẹn, hơn nữa còn nhiều hơn trong dự tính của họ. Bọn họ đều cho rằng năm ngoái toàn ngành suy thoái kinh tế, thu nhập sẽ bị ảnh hưởng, không ngờ Vân Thượng dựa vào việc cắt giảm nhân lực, thoát ra được cơn khủng hoảng, có rất nhiều người tiền thưởng không những không giảm mà còn tăng lên.

Ngoài điều này ra, phòng công trình cũng mở cuộc họp liên tục mấy ngày, nói rõ kế hoạch phát triển và mục tiêu tiếp theo của công ty.

Những người bị cắt giảm kia gây rối đến tận chỗ chú tư, thế là ông ta lại gọi điện lên phòng làm việc của Văn Gia Xương. Ninh Hảo không quan tâm lắm về việc hai người họ thuyết phục nhau như thế nào, nói chung mọi chuyện đã tạm thời ổn định lại, người gây chuyện thấy không có ai chống lưng thì hiểu mọi chuyện đã rõ kết cục.

Phòng nhân sự lập thành một tổ phụ trách việc cắt giảm nhân lực, bọn họ đã chuẩn bị xong mọi thủ tục từ lâu. Trong vòng hai ngày ngắn ngủi, mọi việc đã xử lý hoàn tất.

Suốt quá trình đều không liên quan đến Lý Thừa Dật, nhưng chỉ cần là người nhạy bén một chút sẽ nhìn ra được, đây là trước khi “Thái tử kế vị” bắt buộc phải thay thế đám quan gia, không ai cho rằng chuyện này có liên quan gì đến Ninh Hảo cả, bọn họ đều cảm thấy cô chỉ là người bị ép lên vị trí đại diện này mà thôi.

Lý Thừa Dật tránh qua sóng gió một cách hoàn hảo, vì vừa mới hết kỳ nghỉ tết anh ta đã tới Hong Kong, lý do nói với bên ngoài rất mơ hồ, nói rằng qua đó làm một số nghiệp vụ công ty.

Uông Liễm cũng đi theo, gặp bạn bè, mua sắm.

Vụ Tùng Viện trở nên yên tĩnh hơn nhiều.

Công ty lần lượt buông màn, việc cuối cùng Ninh Hảo làm là hẹn riêng Văn Thiên Lãng đi uống trà, tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện. Hành vi đột ngột bỏ chạy của con người này có hơi kỳ lạ, nhưng IQ lại không cao, cô muốn thăm dò thử.

Trước khi đến Văn Thiên Lãng không uống rượu, nghiêm chỉnh ngồi ở đối diện cô, ngay cả mái tóc màu mè cũng đã nhuộm lại, diện mạo rất cải tà quy chính.

Hệt như lần trước ở Minh Châu, anh ta theo thói quen đưa thuốc lá cho Ninh Hảo trước, rồi lại giúp châm thuốc.

Trong phòng ấm áp, Ninh Hảo hơi buồn ngủ nên đã hút cho có tinh thần.

Sau khi nói chuyện, cô hỏi Văn Thiên Lãng có nghe nói đến biến động trong công ty hay không.

Văn Thiên Lãng đã cảm thấy sợ hãi từ lâu, anh ta là thứ tôm tép gì chứ, ngay cả người của chú tư mà Ninh Hảo còn có thể tước sạch gai chỉ trong nháy mắt, để bọn họ không gây nổi chuyện nữa.

Anh ta hiểu được lợi hại bên trong, Ninh Hảo không phải một người phụ nữ bình thường, quan trọng là chú ba cho cô quyền lực, đây không phải việc chỉ cần bóc phốt “phụ nữ không hiểu gì” vài câu là có thể lật đổ được.

Văn Thiên Lãng biết điều, gật đầu xu nịnh: “Biết chứ, không chịu học hỏi thêm sẽ không thể phát triển lâu dài được, đạo lý này anh hiểu, Tư Hoàn cũng nói rất rõ ràng rồi. Em gái, ơn đức của vợ chồng em, anh khắc ghi cả đời, nếu không phải các em đến nhắc nhở anh trước, bảo anh đến chỗ chú ba cứu vãn lại chút ấn tượng thì hôm nay chắc anh cũng sẽ nằm trong nhóm người bị cắt giảm, sau này đừng hòng quay lại công ty nữa.”

… Tư Hoàn nói rất rõ?

Ninh Hảo cười, không ngờ anh còn làm công việc “khuyên đi học” này, cô chưa từng nghe anh nhắc tới.



Văn Thiên Lãng căng thẳng nuốt nước miếng, hiện giờ anh ta hơi “bị ám ảnh bởi nụ cười mỉm của Ninh Hảo”, anh ta cẩn thận nói tiếp: “Anh cũng không dám suy đoán lung tung, nhưng bọn họ nói chú ba không giữ lại người vô dụng, muốn đưa “phiên bản tinh anh cao cấp” của công ty vào tay Thừa Dật. Vậy em gái, em nói xem, lần này anh đi học lên, còn kịp đáp ứng yêu cầu của công ty không?”

Ninh Hảo nói chuyện rất khách sáo với anh ta, cô an ủi: “Anh yên tâm, Thừa Dật và anh từng làm việc chung ở Minh Châu, biết rõ năng lực của anh. Chỉ hai năm mà thôi, vừa hay trong khoảng thời gian này công ty đang chuyển mình, anh sẽ không bỏ lỡ gì cả.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Có câu nói này của em gái, anh yên tâm rồi.” Văn Thiên Lãng hớn hở, giơ ly trà lên: “Lấy trà thay rượu.”

Ninh Hảo nâng ly tỏ ý với anh ta, cô nhấp một ngụm trà, rồi chuyển sang chủ đề khác: “Triệu Tiểu Ba và anh còn liên lạc không?”

Cái tên này lại khiến Văn Thiên Lãng giật nảy mình.

“Không, không có, tuyệt đối không. Ông ta gọi đến anh đều không nghe, anh nghe người ta nói hiện giờ ông ta như con chuột trong ống thông gió vậy, đi tàu cao tốc còn thấp thỏm không yên nữa.”

Ninh Hảo hỏi: “Vậy lần sau ông ta gọi điện tìm anh, anh có thể nghe máy không?”

“Ủa?” Văn Thiên Lãng cảnh giác, không hiểu chuyện gì.

“Chuyện ông ta bị Vân Thượng bắt được, có thể sẽ muốn tìm anh đòi lời giải thích.”

“Chắc chắn rồi, mục đích ông ta gọi điện tới không phải muốn tìm anh tính sổ sao?”

“Cho nên anh chỉ cần nghe điện thoại của ông ta, đẩy hết trách nhiệm lên người em là được.”

“Hả?” Văn Thiên Lãng mắt chữ A, mồm chữ O.

Anh ta nghĩ hai vợ chồng Ninh Hảo đúng là không phải cùng một loại người thì không vào cùng một nhà mà, toàn nói những chuyện người khác nghe không hiểu, nhưng lại là kiểu người khiến anh ta cảm thấy sợ hãi.

Ninh Hảo thấy anh ta ngơ ngác nên nói rõ hơn: “Nếu ông ta gọi điện cho anh, anh cứ nói là mình bị em gài bẫy, nói anh bị tính kế, bị chú ba bắt được rồi, bản thân cũng bị phái đi “học tập”, người gài bẫy chính là em, hiện giờ đã thay thế vị trí của anh, quản lý Thái Hòa Thành.”

Văn Thiên Lãng gãi đầu, thẹn thùng tỏ ra yếu thế: “Sao anh lại nghĩ như vậy chứ…”

“Anh nghĩ thế nào cũng được, anh cứ nói như thế đi. Vậy thì sau này ông ta sẽ không tìm anh gây sự nữa.”

“... Nhưng ông ta sẽ tìm em gây sự.”

“Ừ. Ông ta từng gặp em.” Ninh Hảo chống cằm, mỉm cười nói: “Anh cứ nói em là con dâu của chủ tịch, anh không đấu lại. Cho dù em tiếp quản toàn bộ Thái Hòa Thành, nhưng thực ra không hiểu nghiệp vụ. Chuyện này anh biết là được, em còn đang mong chờ ông ta đến tìm em, bàn bạc một cuộc làm ăn với em nữa.”

Văn Thiên Lãng không hiểu gì, nhưng không hỏi rõ ngọn ngành. Anh ta biết có một số chuyện dựa vào sự hiểu biết của mình với những mối quan hệ phức tạp ở tổng công ty thì không thể hiểu nổi, nhưng chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ theo yêu cầu là được, liên quan đến việc sau này anh ta có thể quay về tập đoàn hay không, anh ta không thể đắc tội với bất cứ người nào của tổng công ty.

Thế là anh ta đồng ý: “Hiểu rồi, anh nhất định chuyển lời đến ông ta không thiếu chữ nào.”

“Lấy trà thay rượu.” Ninh Hảo nâng ly.

Cô bị tắc đường trong thành phố nên lúc lái xe về Vụ Tùng Viện đã rất muộn. Để tránh Văn Tư Hoàn lo lắng, giờ cơm tối cô đã gửi tin nhắn thông báo anh không cần chờ.

Nhưng khi cô lái xe vào trong sân thì lại nhìn thấy ở trên tầng, có một bóng người lẻ loi đang đứng ở ban công ngắm cảnh.

Khu ngoại ô tối đen như mực này làm gì có phong cảnh mà ngắm.

Ninh Hảo muốn giở trò bèn ung dung trở về phòng, vừa lên tiếng đã ra oai với anh: “Hôm nay em đã đi uống trà với Văn Thiên Lãng.”

Động tác đóng cửa ban công của anh khựng lại, anh chột dạ nói: “Không phải anh ta… Đi học lên cao sao?”

“Sao anh biết anh ta rời khỏi công ty rồi?” Cô cười như không cười.

“Anh nghe thấy trong ghi âm, Văn Gia Xương nói.” Anh phản ứng rất nhanh, vẻ mặt vô cùng trong sáng, vô tội: “Không phải em cũng từng nói rồi à, rất kỳ lạ.”

“Ồ.” Ninh Hảo không tỏ ý kiến, cố ý mặc kệ anh. Cô từ phòng thay đồ đi sang nhà tắm, giả vờ lơ đãng liếc nhìn anh.

Văn Tư Hoàn không được tự nhiên.

Anh ngồi một mình ở mép giường một lúc, sau đó thấp thỏm di chuyển đến chỗ sofa gần nhà tắm hơn.

Có đôi khi ý tốt lại gây ra tai họa, đây không phải chuyện anh có thể kiểm soát được.

Động tác của Ninh Hảo hôm nay rất chậm, cô tắm rửa hơn một tiếng mà tiếng nước trong nhà tắm vẫn chưa ngừng lại. Anh lòng nóng như lửa đốt, không dám rời khỏi vị trí “người xin lỗi đầu tiên” mà đi làm việc khác.

Đợi đến khi nhìn thấy cô, cảm giác nôn nóng mới giảm bớt.

Ninh Hảo lau mái tóc ướt sũng, làm ra vẻ không biết chuyện gì: “Anh trừng em làm gì?”

“Anh có chuyện muốn nói em biết.” Anh lựa chọn lấy công chuộc tội: “Mấy hôm nay anh sợ em xảy ra chuyện ở công ty, cho nên anh đã hỏi đàn anh của em, mượn vệ sĩ của anh ấy về đi theo em. Nếu em cảm thấy bất thường thì cũng đừng thấy lạ.”

“Ai?” Ninh Hảo ngơ ngác thật.

“Vệ sĩ của Tống Vân Khai, Chương Lẫm.” Giọng điệu của anh trở nên kiêu ngạo.

Cô im lặng hồi lâu, không cho anh cơ hội được đắc ý: “Hiện giờ anh đi theo em còn chưa đủ sao, lại phải tìm thêm cả trợ thủ à?”

???

Văn Tư Hoàn không ngờ lại nịnh sai chỗ, anh đoán xem có phải cô vẫn đang giận bản thân tự ý đi tìm Văn Thiên Lãng không. Anh vội vàng đi theo vào phòng ngủ: “Không phải chứ, chút chuyện nhỏ này mà đã phán tội tử hình cho anh rồi à?”

Ninh Hảo bỗng nhiên dừng lại, quay người, khiến anh phải dừng đột ngột, suýt thì va vào cửa.

Cô ngẩng đầu, mắt chạm mắt với anh, rồi nở nụ cười gian xảo: “Chuyện nhỏ? Anh suốt ngày giả vờ ngoan ngoãn làm gì thế hả?”

Anh không biết phải nói từ đâu, theo bản năng di chuyển ánh mắt của mình trước.

Nhưng cô không buông tha, nắm lấy cằm anh, giọng điệu của cô như không cho phép chống lại: “Nhìn em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play