Trong cuộc họp buổi sáng, Văn Gia Xương đích thân quyết định người tới Tứ Thành khảo sát. Lý Thừa Dật, Ninh Hảo, tổng giám đốc phòng phát triển đầu tư, các quản lý cấp cao của phòng hợp đồng, phòng marketing, phòng quản lý thị trường và phòng tài vụ… Về cơ bản đội ngũ gần giống như lần đi đánh giá mảnh đất ở phía nam Giang Lăng.

Yêu cầu chủ tịch đề ra là thông qua lần khảo sát tìm kiếm mảnh đất phát triển này, hy vọng đội nhóm sẽ ăn ý hơn, do Ninh Hảo làm chủ, hình thành tiêu chuẩn công việc để đánh giá dự án trong tương lai, như một đợt kiểm tra nhân tài vậy.

Thực ra việc này đã vượt quá phạm vi chức vụ của tổng giám đốc dự án, có điều biểu hiện lần trước của cô đã khiến Văn Gia Xương tin tưởng.

Văn Gia Xương hy vọng cô không những cống hiến trong lĩnh vực thi công công trình mà còn hy vọng cô sử dụng hết kinh nghiệm thu mua, đấu thầu, dự tính chi phí vốn nội bộ ở Hải Nguyên vào trong này.

Ninh Hảo không hề oán trách công việc được giao, nhưng cô cảm thấy bực dọc khi phải cùng Lý Thừa Dật đi công tác. Lần này thời gian công tác sẽ không ngắn, ít nhất phải một tháng.

Hơn bốn giờ chiều, Ninh Hảo tan làm sớm, về nhà dọn dẹp hành lý.

Người giúp việc nói Uông Liễm và bà chủ đang ở phòng sách tắm nắng dưới lầu một uống trà.

Việc hai vợ chồng bọn họ đánh nhau đã trôi qua mấy ngày, trông có vẻ vẫn đang chiến tranh lạnh. Giờ hai người xuất hiện cùng một chỗ, ngay cả nhìn nhau cũng không thèm.

Chuyện này khiến mấy ngày gần đây Lý Lộ Vân bận rộn hơn hẳn, Văn Gia Xương dặn bà ta bắt buộc phải lôi kéo Uông Liễm, đừng để cô ta về nhà tố cáo, bởi vì còn phải tiến hành hợp tác với giám đốc ngân hàng Uông. Lý Thừa Dật giở tính, người làm mẹ như bà ta phải giúp đỡ điều hòa.

Ninh Hảo cảm thấy Lý Lộ Vân có mặt rất đúng lúc, một mình cô đi tìm Uông Liễm thì hơi kỳ lạ, không biết hiện giờ Uông Liễm sẽ có thái độ gì với cô.

Cô gõ cửa, giả vờ đến tìm Lý Lộ Vân, tùy tiện tìm lý do sửa đèn chùm để báo cáo, rồi lại giả vờ tình cờ nhìn thấy Uông Liễm cũng có mặt ở đây, chủ động chào hỏi cô ta: “Chị dâu, anh cả phải đi công tác ở Tứ Thành, chị không sắp xếp hành lý đi chung với anh ấy à? Hai chúng ta có thể đi cùng nhau đó.”

Vốn dĩ Uông Liễm nhìn thấy Ninh Hảo là đã không muốn quan tâm đến cô, tâm trạng buồn bực. Nhưng vừa nghe thấy “đi công tác”, cô ta lập tức tập trung tinh thần.

Chuyện phải đi Tứ Thành khảo sát, Lý Thừa Dật từng nhắc đến với cô ta lúc ở Hong Kong, nhưng mấy hôm nay hai người họ không nói chuyện với nhau, xem ra anh ta không muốn dẫn cô ta theo rồi à?

Cô ta nhất thời không dám chắc Ninh Hảo đến khiêu khích hay là gì, không nhận được lời mời khiến cô ta ấm ức, nhưng không thể để lộ trước mặt Ninh Hảo, bèn bày ra dáng vẻ không quan tâm: “Không đi đâu, chán lắm, tôi không thích đến mấy khu vực kinh tế không phát triển bằng thành phố Giang, ăn uống đi lại gì đều bất tiện.”

Lý Lộ Vân có kinh nghiệm nhìn người, bà ta biết rõ mối quan hệ của mấy đứa trẻ này. Thừa Dật thích cả hai nhưng không đối phó được với tính cách của Uông Liễm, mà hiện giờ không biết do tình cảm của Ninh Hảo phai nhạt đi hay suy nghĩ cho công ty nên cô đã giữ khoảng cách với Thừa Dật, tạm thời thì đây là chuyện tốt, giảm bớt rắc rối cho bà ta.

Uông Liễm nói không muốn đi, trông không giống lời thật lòng, mà giống ra vẻ kiêu ngạo hơn.

Bà ta lập tức khuyên nhủ: “Con vẫn nên đi chung đi, hai đứa vừa mới kết hôn chưa lâu, nên bồi dưỡng tình cảm hơn. Thực ra mẹ cũng biết con ở cùng với cả gia đình bên này có rất nhiều chỗ không được tự do, tình cảm bị ảnh hưởng nên mới dễ xảy ra tranh cãi. Ra ngoài hưởng thụ thế giới của hai người biết đâu sẽ thoải mái tư tưởng rồi hòa hợp hơn.”

Uông Liễm trợn mắt thở dài: “Ở nhà có bố mẹ phân xử mà anh ấy còn dám đẩy con, ra ngoài không biết sẽ bạo lực gia đình như thế nào nữa. Con sợ mình bị đánh chết, không đi đâu.”

Lý Lộ Vân: “Con nói vậy không đúng rồi. Hai đứa con tức giận đều động tay động chân cả, nó chỉ vô tình đẩy con thôi, con đánh trả lại rồi, mà mẹ cũng dạy dỗ nó giúp con rồi. Chuyện đã qua thì sau này không thể cứ lật lại nợ cũ được.”

Ninh Hảo nói giúp: “Chị dâu đi chung đi. Em tới nơi đất khách quê người đó, đồng nghiệp lại là một đám đàn ông, tan làm ngay cả một người để nói chuyện cũng không có.”

Uông Liễm cảm thấy kỳ lạ, liếc mắt nhìn cô, cô ta không hiểu cô đang nghĩ gì nên không trả lời.

Lý Lộ Vân khom người vỗ vai cô ta: “Mẹ đi nói với Thừa Dật, bảo nó viết giấy cam kết, sau khi ra ngoài không được cãi nhau với con, được không?”

Giấy cam kết nghe có vẻ rất con nít, không ăn thua với Uông Liễm: “Giấy cam kết vô ích thôi ạ, dùng biện pháp trừng phạt còn hơn. Nếu cãi nhau tiếp thì đóng băng thẻ ngân hàng của anh ấy. Mẹ không hiểu anh ấy sao? Chỉ có thiếu tiền mới khiến anh ấy đau lòng.”

Lý Lộ Vân mỉm cười, lắc đầu: “Được, mẹ bảo bố con đứng ra giải quyết. Nó còn cãi cọ thì cắt đứt đường tài lộc của nó. Hai đứa con đó, đều con nít quá rồi.” Sau khi nói xong, bà ta nghiêm mặt: “Thực ra, để đàn ông chịu ngồi yên thì cách tốt nhất là mau có con cái. Có con rồi thì bản thân họ sẽ không thể tùy hứng được nữa, đâu thể nào thi đua ngỗ nghịch với con cái, con nói đúng không? Rất nhiều người đều là làm bố mẹ rồi mới thật sự trở nên chín chắn đó.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Mẹ, sau đám cưới bọn con không hề tránh thai, nói không chừng con từng mang thai, nhưng bị anh ấy chọc tức, sảy mất rồi.”

Trên mặt Lý Lộ Vân đầy vẻ khó tin: “... Sao lại có chuyện như vậy được, mang thai hay không có dấu hiệu cả mà. Con nói cứ như gửi tin nhắn còn thu hồi được vậy. Cũng đã mấy tháng rồi, sao không thấy động tĩnh gì thế? Có cần xuất phát trễ hai ngày, đi khám Đông y trước không?”

Uông Liễm chỉ về phía Ninh Hảo: “Hai người họ còn kết hôn sớm hơn bọn con, mà đã có động tĩnh gì đâu. Vẫn nên mời thầy đến xem phong thủy cho nhà chúng ta trước đi ạ.”

Lý Lộ Vân bị khịa đến ngơ ngác, không sắp xếp được từ ngữ để phản bác lại.

Dì giúp việc gõ cửa gọi Ninh Hảo: “Cô chủ, cậu chủ về rồi, đang đi tìm cô khắp nơi.”

Uông Liễm bỗng nhiên cảnh giác, có phải mình bị Lý Thừa Dật lừa rồi không?

Trong gia đình, tính luôn cả hai vợ chồng già, tổng cộng có năm cặp vợ chồng, nhưng chỉ có cặp của Ninh Hảo là suốt ngày “anh tìm em, em tìm anh”. Lý Thừa Dật nói Ninh Hảo vẫn còn tình cảm với mình, quấn lấy muốn gả cho anh ta, nhưng đều là lời nói từ phía anh ta. Cô ta suy nghĩ kỹ lại, căn bản không có dấu hiệu này, ngược lại, là anh ta suốt ngày xuất hiện trước mặt người ta.

Con người này thật sự không nói được câu nào thật lòng!

Văn Tư Hoàn nghe nói chuyến này cô phải ra ngoài một thời gian dài, vội vàng từ thành phố quay về Vụ Tùng Viện. Sau khi về đến, anh không làm việc mà ngồi ở bên cạnh nhìn cô sắp xếp quần áo.

Ninh Hảo vừa quay người đã trông thấy anh nằm bò trên sofa hệt như Náo Náo, dáng vẻ ỉu xìu, cô không nhịn được bật cười: “Đâu phải sinh ly tử biệt, lần này đi chắc sẽ không bận rộn như ở Minh Châu đâu, mỗi ngày có thể gọi video, không khác gì ở nhà cho lắm.”

“Khác chứ.” Anh nói: “Nhìn không thấy, sờ không được.”

“Ha, sờ đến nghiện rồi à? Đối với anh, em chỉ còn lại “chức năng” này thôi hả?”

Văn Tư Hoàn ôm ngực: “Sao trước khi đi em còn nói lời độc ác, làm tổn thương người khác như thế.”

Ninh Hảo không phối hợp diễn vở kịch tình yêu cay đắng với anh, mà đi theo cốt truyện của mình: “Anh có áo sơ mi nào không mặc tới không? Cho em hai cái.”

Anh lập tức đứng dậy đi tới phòng thay đồ tìm cho cô, nghĩ chắc cô muốn treo đồ đàn ông ở ban công, như vậy khi ở một mình sẽ an toàn hơn. Anh đi vào bên trong suy nghĩ một lúc lại cảm thấy không đúng: “Không phải em ở khách sạn à? Lẽ nào còn thuê nhà nữa? Rốt cuộc là đi bao lâu?”

“Một tháng hơn. Đúng là ở khách sạn, công ty có thương lượng giá cả rồi.”

“Vậy em mang đồ của anh theo làm gì?” Mặc dù anh nghi ngờ trong lòng, nhưng vẫn lấy ra cho cô.

“Em mặc đi ngủ đó.” Cô nhận lấy áo sơ mi, rồi ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn nhìn anh nửa nghiêm túc nửa đùa giỡn: “Giống như anh đang ôm em ngủ vậy.”

Văn Tư Hoàn không chịu nổi cú tấn công này, trái tim như có một bàn tay nhỏ tóm lấy, ngứa ngáy đến run lên.

Trong giọng điệu của anh là niềm vui sướng không thể kìm nén, ngón tay luồn vào mái tóc cô: “Hôm nay em chủ động quá đó, ai dạy em vậy?”

“Không thầy tự hiểu.” Cô gấp áo sơ mi, quay người bỏ chạy.

Văn Tư Hoàn ôm lấy hông cô từ phía sau: “Anh không biết em hiểu hay chưa, nhưng lấy quần áo rồi thì phải mặc thử.”

“Này này, em phải dọn đồ.”

“Mặc thử trước đi, lỡ như mặc không vừa thì làm sao?”

Hai người vừa mới nằm lên giường dây dưa chưa bao lâu, dì Ngô đã đến gõ cửa hai lần gọi hai người xuống ăn cơm tối. Đến lần thứ hai, anh qua loa đưa ra lý do “Ninh Hảo không được khỏe, đang ngâm mình”, bảo những người khác không cần đợi, lúc này dì Ngô mới rời đi, không biết có quay lại nữa không.

Đúng là phiền phức.

Anh cúi đầu vuốt tóc mái ướt đẫm của cô ra, nhìn vào đôi mắt mờ sương của cô rồi nở nụ cười gian xảo. Anh ghé sát bên tai, cố ý thì thầm thổi gió kích thích lỗ tai cô: “Dễ chịu không?”

Cô run lên, không nói chuyện mà ôm chặt lấy anh, ép anh dính sát vào người mình.

Mọi thứ ngày hôm nay đều trở nên mất kiểm soát và phóng túng, nhưng cứ nghĩ đến việc sắp phải chia xa thì lại cảm thấy có phóng túng thế nào vẫn là điều dễ hiểu.

Tất nhiên có đôi chút nguyên nhân là do hoóc-môn tác oai tác quái, trải qua một trận mãnh liệt, cô không kìm được nước mắt, khóc òa lên một lúc rồi lẩm bẩm nói câu “ghét đi công tác” rất nhiều lần.

Anh thấy cô làm nũng có vẻ thật sự không thích chia xa nên không cười nữa, nơi ngón tay có thể với tới đã ngập ngụa từ lâu.

“Vậy là xong rồi sao?” Cô khóc thút thít hỏi.

Anh nhướn mày ngạc nhiên: “Cho dù “ngâm mình” thật thì thời gian cũng lâu quá rồi, chẳng lẽ bơi trong bồn tắm à?”



Cô không quan tâm lý do anh đưa ra có hợp lý hay không: “Ý em là anh có cần thử thêm lần nữa không, cơ hội cuối cùng đó, ngày mai em đi rồi đó nha.”

“Không được.” Anh vẫn còn lý trí, đứng thẳng người lên, rồi lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô trước: “Ngày mai em phải ngồi máy bay, cho dù hôm nay thành công thì cơ thể sẽ không thoải mái. Ngoan.”

Cô lóe lên một suy nghĩ, nở nụ cười gian manh: “Chưa chắc nha, nói không chừng là cơ thể anh khó chịu đó.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Đừng kích động anh.” Anh nở nụ cười ngại ngùng, gấp tờ giấy lại, đổi sang mặt khác để lau: “Phải đi tắm thật rồi, còn phải đổi chăn nữa… Em có phải người tuyết không vậy? Cứ nóng lên là tan ra?”

Cô nhấc đầu gối đập vào người anh nhưng lại bị anh tránh được rồi đè chân khống chế lại.

“Em nhìn em kìa, lúc cầu xin người ta thì dịu dàng như nước, sao ăn xong lại đập chén đũa thế?”

Cô làm lơ, ngồi dậy chỉnh lại chiếc áo sơ mi đã nhăn nhúm. Cô nhìn mớ lộn xộn xung quanh rồi than: “... Sắp xếp đồ đạc mà ai ngờ xếp thành thế này.”

“Em đi tắm đi.” Nụ hôn rơi vào vai cô biến thành lời an ủi vô hình: “Chỗ này để anh dọn dẹp cho.”

Lúc cô đi tắm, dì Ngô mang cơm canh đã được để phần đến, đưa cho anh ở trước cửa phòng. Dì ấy hỏi anh muốn xuống dưới ăn hay bưng lên.

Văn Tư Hoàn nói: “Không đói ạ. Cháu chăm sóc cho cô ấy, khoảng tám rưỡi dì lên mang mâm cơm xuống là được.”

Ninh Hảo đi ra khỏi nhà tắm, đổi sang bộ đồ ở nhà họa tiết hoạt hình, chất vải cotton 100%. Cô ngồi trên sofa ăn cơm, lại có người tới gõ cửa, Văn Tư Hoàn đi mở.

Lần này là Lý Lộ Vân.

“Bố con bảo dì đến xem thử bệnh có nặng không, có cần lùi lại vài ngày không?”

Bà ta thấy gương mặt của Văn Tư Hoàn lóe lên sự ngượng ngùng ngắn ngủi, lập tức hiểu ra. Bà ta nở nụ cười bí ẩn, hạ thấp giọng: “Có phải mang thai rồi không?”

Dù sao buổi chiều mới vừa bàn luận về chủ đề này.

Văn Tư Hoàn giật nảy mình, sợ gây ra hiểu lầm lớn nên đành ăn nói lung tung, bắt đầu tung tin đồn. Anh nói nhỏ: “Phải đi xa nên buồn thôi ạ. Cô ấy gọi điện thoại nói chuyện với mẹ, mắt khóc đến sưng hết rồi.”

Anh nói xong thì mở hé cửa.

Lý Lộ Vân nhìn vào trong qua khe cửa, Ninh Hảo nghe thấy động tĩnh thì nhìn sang. Bởi vì cô ăn cơm nên má phồng lên, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, còn định buông đũa đứng dậy chào hỏi bà ta nên bà ta bèn vẫy tay bảo cô ngồi xuống, Văn Tư Hoàn đóng cửa lại.

Lý Lộ Vân ngoài thất vọng ra, bà ta còn xoa trán, hơi cạn lời: “Ôi trời, bản thân đã đến tuổi làm mẹ rồi mà đi xa còn khóc nữa à? Chết mất thôi!”

“Dì Vân, dì nghỉ ngơi đi ạ, đừng quan tâm cô ấy, con dỗ là được rồi.” Văn Tư Hoàn giả vờ giả vịt.

Lý Lộ Vân cũng không có ý định quan tâm, càm ràm “không quản thì trong nhà cứ như nhà trẻ vậy”, rồi đi xuống lầu.

*

Ngày hôm sau, nhóm “nhà trẻ” xuất phát theo kế hoạch.

Tứ Thành nằm ở ven biển, chếch về hướng bắc hơn thành phố Giang. Mùa xuân ở đây không ẩm ướt, lạnh lẽo lâu như thành phố Giang. Văn Gia Xương nhìn trúng mảnh đất phong thủy này là vốn có ý định chỉ làm ăn với người có tiền, nhà ở giá cả phải chăng chỉ là kèm theo cho có lệ mà thôi.

Hiện giờ kinh tế không ổn, thị trường bảo thủ, mọi người càng cẩn thận trong việc lựa chọn mua nhà hơn.

Theo thường lệ, giành được một mảnh đất, 20% khoản tiền đền bù di dời nhà ở phải rút ra từ vốn xây dựng, còn lại phải dựa vào kêu gọi đầu tư mới có thể thu lời trên cơ sở giữ được vốn. Như hiện nay việc tranh chấp với người nghèo rất gay gắt, bán được một căn nhà phải tốn rất nhiều sức, nhưng xây dựng khu nghỉ dưỡng gần biển thì khác. Cùng một giá cả, nhưng để người giàu bỏ tiền mua dễ hơn người nghèo nhiều. Người giàu tiêu tiền phóng khoáng, kêu gọi đầu tư cũng tương đối thoải mái.

Chính sách của thành phố Giang có thể nói đã rất tiêu chuẩn rồi, ít nhiều gì đã có quy định đối với vị trí của mỗi mảnh đất, giá nhà cao nhất là bao nhiêu, tỷ lệ nhà ở giá cả phải chăng và nhà biệt thự là bao nhiêu.

Nhưng trên toàn quốc có những thành phố khác đang phát triển vẫn còn rất nhiều thứ có thể làm.

Văn Gia Xương phái tinh anh trong công ty đến Tứ Thành là hy vọng nhóm người này có thể tìm ra được một con đường khang trang, rồi mở rộng đến những thành phố ven biển khác để khai thác.

Ninh Hảo làm từng bước tuần tự, khảo sát địa hình rồi đánh giá giết thời gian. Thật sự phải cảm ơn cô Uông, ngoài thời gian làm việc ra lúc nào cũng canh chừng Lý Thừa Dật, để anh ta không có thời gian rảnh rỗi đi tìm những người khác giới khác nói chuyện.

Ninh Hảo thoát được sự quấy rối thì nhanh chóng để ý thấy cổ phiếu của tập đoàn Vân Thượng đã thay đổi trong tuần này. Cổ đông lớn nhất từ Văn Gia Xương đã chuyển thành một công ty được đăng ký ở Hong Kong.

Trong công ty có tên “Dật Hào”, kết hợp với khoảng thời gian trước hai vợ chồng Lý Thừa Dật từng đi đến Hong Kong, không khó để đoán ra từ “Dật” kia là ai.

Công ty trong nước lại do công ty Hong Kong nắm quyền, nguyên nhân là vì việc đóng thuế. Chuyện này rất thường thấy.

Nhưng Ninh Hảo nhớ rõ, khi thảo luận ai sẽ giữ chức tổng giám đốc dự án, Lý Thừa Dật từng nói: “Con phải tìm dự án, còn phải làm thủ tục di dời.”

Chắc chắn anh ta không di dời đến Hong Kong, nơi đó chỉ là một “trạm trung chuyển”. Nếu cô đoán không nhầm, Văn Gia Xương đang chơi một cú lớn hơn.

Hợp tác giữa ông ta và bố của Uông Liễm không dừng lại ở việc vay ngân hàng.

Ninh Hảo rất mong chờ, dẫm vào vạch đỏ sẽ khiến người ta dễ xử lý hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play