16.

“Sao lại dẫn theo đàn ông vậy?” Trình Kiều đẩy tôi một cái.

Du Diêu đang phối hợp với mấy anh em dựng lều.

Tôi nắm chặt tay Trình Kiều.

“Cậu biết đấy, tớ hầu như không có sức kháng cự trước cái đẹp.”

Trình Kiều cười ngây ngô, nhìn một chàng trai đẹp bên cạnh Du Diêu.

Anh ta tên là Trình Thời gì đó.

“Tớ cũng thấy mình không có sức kháng cự.”

Vừa rồi Du Diêu quá đẹp trai, một sinh viên sức dài vai rộng.

Nên bây giờ tôi mới nhận Trình Thời và mấy anh em của Du Diêu.

Trình Thời và Du Diêu đã dựng lều sẵn.

Tôi lấy hai chai nước định mang qua.

“Lão Du, cái chỗ khỉ ho cò gáy này có gì hay mà chơi?”

Giọng Trình Thời không kiên nhẫn.

“Tôi thấy cũng vui mà.”

Du Diêu không có phản ứng gì.

Tôi nghi ngờ nheo mắt lại.

Chẳng lẽ là anh ấy nghe thấy lịch trình của chúng tôi trong giờ học tiếng Anh.

Nên cố ý đến đây để tình cờ gặp tôi sao.

Tôi ho khẽ hai tiếng.

Hai người đó quay lại.

Quả nhiên là một cảnh đẹp.

“Nước này.”

Trình Thời nhận lấy: “Cảm ơn.”

Du Diêu mở nắp uống hai ngụm.

“Cảm ơn.”

Trình Thời ôm cổ Du Diêu, đánh giá tôi từ trên xuống dưới.

“Không phải ông đến đây để tán gái đấy chứ.”

Giọng nói của anh ta lớn đến mức sợ tôi không nghe thấy.

Du Diêu đẩy khuỷu tay về phía sau, huých vào bụng Trình Thời.

“Chuyện của ông à?”

Trình Thời cười hề hề, đôi mắt đào hoa ánh lên sự vui vẻ.

“Ông đây mặc kệ nhé.”

17.

Bên cạnh nơi chúng tôi cắm trại còn có một vài sinh viên đại học.

Đến tối, mọi người tìm một khoảng đất trống để cùng trò chuyện.

Chỉ có duy nhất Du Diêu không có mặt.

Tôi nghiêng đầu nhìn về phía Trình Thời: "Anh ấy đâu rồi?"

"Du Diêu à?"

"Ừ."

Trình Thời tặc lưỡi một cái.

"Chắc cậu ấy đang chụp ảnh ở đâu đó, từ nhỏ cậu ấy đã rất thích chụp phong cảnh rồi."

Tôi hơi tò mò.

"Anh quen anh ấy từ nhỏ à?"

Trình Thời nhấp một ngụm bia.

"Đúng, chúng tôi chơi với nhau từ nhỏ đến lớn."

Anh ta cười một tiếng: “Có phải em ghen tỵ với anh lắm không em gái?"

Tôi thẳng thắn thừa nhận: "Đúng thế."

Nếu tôi quen Du Diêu từ nhỏ thì chắc chắn đã có cơ hội.

Trình Thời mở một lon Coca cho tôi.

"Gọi anh trai đi, anh có thể dạy em cách theo đuổi cậu ấy."

Tôi nghi ngờ.

"Anh làm được không đó?"

Trình Thời kiêu ngạo gật đầu.

"Tin anh đi, không ai hiểu cậu ấy hơn anh đâu."

"Anh trai."

Anh ta lại thở dài: "Lại thêm một người sa hố rồi."

Tôi tranh thủ đặt câu hỏi.

"Thực ra trước đây tôi đã có chút chuyện không vui với Du Diêu, hôm đó anh ấy có vẻ hơi khó chịu. Nhưng hôm nay em lại cảm giác như anh ấy đang tiếp cận mình."

Tôi xoa cằm: "Anh thấy có phải anh ấy đang thả thính em không?"

Tôi không thể nghĩ ra lý do nào hợp lý hơn.

Trình Thời phản đối.

"Từ nhỏ đến lớn cảm xúc của Du Diêu không thay đổi nhiều, người thì hơi lạnh lùng nhưng tính tình cũng ổn, em đã làm gì thì cậu ấy mới không vui chứ."

Tôi bĩu môi: "Không làm gì cả."

Sau đó, tôi thầm nghĩ: "Chẳng lẽ anh ấy gắt ngủ?"

Trình Thời mở to mắt: "Em thấy cậu ấy ngủ dậy á? Hai người các em?"

Anh ta ôm trán: “Trời ơi, không phải chứ."

Tôi vội vàng ngăn cản suy nghĩ của anh ta: “Không phải đâu, chỉ là có một ngày em thấy anh ấy ngủ trưa trong lớp thôi."

Tôi đổi địa điểm.

Lúc này Trình Thời mới thở phào nhẹ nhõm.

"Vậy chắc chắn em đã làm gì đó khiến cậu ấy tức giận, thực ra cậu ấy rất tôn trọng con gái."

Tôi vỗ tay.

"Không được, em phải đi tìm anh ấy."

"Làm gì vậy?"

Tôi ngẩng đầu một góc 45 độ nhìn trời, giọng nói mang chút bi thương.

"Em phải đi tìm anh ấy để vun đắp tình cảm."

18.

Tôi tìm thấy Du Diêu trên cầu treo.

Anh ấy tùy ý khoác hai tay lên dây xích, đeo một dây máy ảnh màu đen trên cổ.

Bầu trời chưa tối hẳn, gió thổi làm một lọn tóc đen của Du Diêu bay bay. Ánh mắt anh ấy đầy tĩnh lặng, có vẻ như rất tận hưởng khoảng thời gian một mình này.

Tôi cắn môi.

Có những người chỉ đứng đó thôi.

Đã thật sự khiến người ta xao xuyến.

Tôi hơi do dự không biết có nên làm phiền anh ấy không.

Du Diêu như cảm nhận được.

Anh ấy hơi nghiêng đầu nhìn tôi.

Hơi thở tôi trở nên gấp gáp.

Anh ấy liếm môi, bước nhanh về phía tôi.

"Đến tìm tôi à?" Giọng điệu Du Diêu lười biếng.

Anh ấy không nhìn tôi, ngón tay dài chỉ nghịch máy ảnh.

Thật là một tên trap boy không có trách nhiệm.

Khiến người ta mê mẩn, nhưng lại không có chút thành ý nào.

"Ừm."

Tôi mỉm cười nhìn anh ấy.

Du Diêu bị tôi nhìn có chút không thoải mái.

Anh ấy nhướn hàng mày rậm: "Tìm tôi làm gì?"

"Em tìm anh chơi." Tôi hít mũi.

Bầu trời đã tối hơn một chút, gió trên núi vẫn còn hơi lạnh.

Nhưng có vẻ như Du Diêu muốn đào sâu vấn đề.

"Tại sao muốn chơi với tôi?" Thái độ của anh ấy vô cùng thản nhiên.

"Bởi vì thích anh."

Bầu trời đã chuyển sang màu xanh đen như thể bị đổ mực, ánh trăng trắng sáng hiện ra, trong khe núi còn vang lên vài tiếng ve kêu.

Lời thổ lộ ngọt ngào của cô gái trong màn đêm trở nên chân thành mạnh mẽ.

Ngón tay lạnh lẽo của Du Diêu gõ nhẹ lên trán tôi.

"Thích tôi ở điều gì? Khuôn mặt tôi hả?"

Ừm, có vẻ như anh ấy rất có nhận thức về bản thân.

Ánh mắt tôi hơi lảng tránh.

Hình như chủ yếu là khuôn mặt của anh ấy thu hút tôi.

Du Diêu tặc lưỡi.

"Nông cạn vậy sao?"

"Ừm."

Anh ấy thở ra một hơi, không nói gì nữa.

"Vậy anh có thích em không? Dù chỉ một chút thôi."

"Cũng được." Cậu ấy nói một cách nhạt nhẽo.

"Cũng được là sao?"

Du Diêu chậm rãi vòng qua tôi đi về phía trước.

Anh ấy nhẹ nhàng nói bên tai tôi: "Khi nào em thích linh hồn của anh, thì quay lại hỏi anh câu này nhé."

19.

Tôi ủ rũ cúi đầu đi theo sau lưng anh ấy.

Du Diêu bước chậm lại.

Khi tôi cố tình va vào tấm lưng rộng lớn của Du Diêu, anh ấy quay lại nhìn tôi.

Ánh mắt ngập tràn nụ cười.

Lúc này tôi mới nhận ra bên cạnh đã có rất nhiều đom đóm.

Chúng đang bay lượn giữa các bụi cỏ, như những điểm nhấn màu xanh trong đêm.

Thậm chí có con còn bay đến trước mặt tôi.

Tôi ngạc nhiên đưa tay giả vờ bắt nó.

Tôi bỗng nhớ ra: "Nhìn thấy đom đóm có thể ước nguyện!"

"Trong mắt em thì cái gì mà chẳng ước được.”

Tôi không trả lời anh ấy mà chắp hai tay lại, đặt dưới cằm ước nguyện.

“Tách” một tiếng.

Du Diêu nhìn bức ảnh trong máy ảnh, nhẹ nhàng mỉm cười.

Vóc người Du Diêu, tôi nhân cơ hội chống tay lên cánh tay của anh ấy, với lên xem bức ảnh bên trong.

Anh ấy chụp rất đẹp.

Trong ảnh là mặt nghiêng của tôi với tóc búi, làn da rất trắng, hàng mi hơi cong, hai con đom đóm đang bay lượn trước mặt tôi.

Nhìn vô cùng thành kính.

“Úi, mau mau gửi cho em với.”

Lâu lắm rồi tôi chưa thấy bức ảnh đẹp như vậy.

Tôi mở mã QR WeChat ra.

Ánh mắt tôi sáng rực, kiểu như Du Diêu không add là bị xé xác liền.

Anh ấy bất lực mỉm cười: “ting” một tiếng quét mã.

Khi đang thêm bạn, tôi nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Du Diêu.

"Em ước gì thế?"

Tôi ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh cười với anh ấy.

"Em ước có thể thích linh hồn của anh nhanh hơn chút.”

Tay Du Diêu hơi khựng lại.

20.

Em mong có thể thích linh hồn của anh sớm hơn một chút.

Hình ảnh: Bức ảnh được đom đóm bao quanh.

Tôi hài lòng nhìn vào vòng bạn bè hôm nay.

Bên dưới nhanh chóng có một đống lời khen ngợi.

"Bức ảnh hôm nay có thể nói quá là keooo."

"Đừng đăng vòng bạn bè để quyến rũ mị nữa, mị là nữ thẳng."

Trình Kiều cầm điện thoại lại gần.

"Ai chụp cho cậu vậy, không phải là Du Diêu chứ?"

Tôi ngoài lạnh trong nóng mân mê môi: "Ừm... Sao lại không phải nhỉ?"

Cô ấy điên cuồng cố gắng kiềm chế khóe môi đang cong lên.

"Vậy cậu và anh ấy...?"

Hiện thực đập cho tôi một cú.

"Chậc, vẫn chưa, anh ấy nghĩ tớ chỉ coi trọng vẻ bề ngoài của anh ấy, cho rằng tớ quá nông cạn."

"Bỏ cuộc đi." Trình Kiều bất ngờ nói.

"Hả?"

"Chắc cậu không hiểu rồi, trong tình yêu hiện đại của chúng ta, phần lớn chỉ yêu vẻ bề ngoài. Nếu anh ấy không chấp nhận được thì nên tự xem xét lại vấn đề của mình."

"Nói như vậy không sai, nhưng sau khi anh ấy chụp bức ảnh này cho tớ hôm nay, tớ cảm thấy mình thực sự nông cạn. Thật ra anh ấy còn có những ưu điểm khác ngoài ngoại hình."

"Ví dụ là gì?"

Tôi bị nghẹn: "Tớ đang tìm mà!"

"Mà cậu thấy tớ đăng vòng bạn bè rồi, còn không phải là đang âm thầm tỏ tình với anh ấy à."

"Ghê gớm đấy người chị em."

Tôi cười quyến rũ.

“Quyến rũ chớt anh ấy luôn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play