11.
Tôi vô thức bay vào ký túc xá của Du Diêu trong lúc ngủ trưa.
Có lẽ vì hôm nay là ngày 20 tháng 5.
Chỉ có một mình Du Diêu trong ký túc xá.
Anh ấy mặc bộ đồ ngủ sọc đen trắng nằm nghiêng trên giường, mái tóc đen ngoan ngoãn rủ xuống trán, lông mi hơi rung rinh.
Có vẻ như anh ấy ngủ không ngon.
Tôi chống tay ôm má, nằm nghiêng bên gối anh ấy.
Du Diêu thật là đẹp trai, gương mặt thanh tú mà không kém phần anh tuấn.
Anh ấy từ từ mở mắt, chớp chớp hai cái.
Rồi hơi nhíu mày.
Du Diêu chọc ngón trỏ vào mặt tôi, đẩy tôi ra xa một chút.
"Lâm Nhan Nhan, sao em lại bay vào ký túc xá nam thế?"
"Em cũng không biết sao lại bay đến đây, khi em nhận ra thì đã ở đây rồi."
Tôi không nói dối.
Du Diêu ngẩn người một chút, vô thức nhìn vào chiếc nhẫn trên ngón trỏ.
Tôi cũng nhìn theo ánh mắt của anh ấy.
Chiếc nhẫn đá đen hơi đỏ lên.
"Đây là cái gì?"
Anh ấy thu ánh mắt lại: “Em hỏi làm gì?"
Giọng điệu hơi bộp chộp, khác với vẻ lạnh nhạt thường ngày.
Tôi lắp bắp vài câu, nhỏ giọng mắng anh ấy.
Du Diêu ngồi dậy, đôi chân dài để trên mép giường, ngón tay cấu trúc xương đẹp mắt chậm rãi chơi khối rubik trong tay.
"Đến tìm tôi làm gì?"
Đây là một chủ đề rất nghiêm túc.
Tôi sửa sang lại kiểu tóc.
Từ từ bay đến trước mặt anh ấy.
Tôi ôm ngực, giọng điệu áy náy: "Em không biết đó là nụ hôn đầu của anh."
Anh ấy cười một tiếng: “Vậy thì sao?"
"Hơn nữa em không biết anh có thể nhìn thấy em."
"Vậy em có thể tùy tiện sàm sỡ của người khác sao? Lâm Nhan Nhan, từ nhỏ đến lớn em đã hôn bao nhiêu người bằng cách này rồi?"
Tôi dốc bầu tâm sự: "Chỉ có anh thôi, em vừa thấy anh đã cảm thấy như quen biết từ lâu, chỉ có anh mới không ngừng thu hút em."
Tôi từ từ tiến lại gần Du Diêu.
"Em xin lỗi.”
"Vì đã tự tiện cướp đi nụ hôn đầu của anh."
"Nhưng em muốn đền bù."
Bây giờ khoảng cách giữa tôi và Du Diêu chỉ còn một ngón tay.
Tôi tiến thêm một bước, muốn chạm mũi vào chóp mũi anh ấy.
Tôi nghiêm túc và chân thành: "Em muốn chịu trách nhiệm với anh."
Nhưng tôi vẫn không thể chạm đến chóp mũi Du Diêu, khoảng cách giữa chúng tôi ngày càng xa.
Bởi vì ngón tay của anh ấy đang chọc vào trán tôi.
Du Diêu duỗi thẳng cánh tay.
Cứ thế đẩy tôi ra xa nửa mét.
Linh hồn tôi vẫn đang bay lơ lửng.
Căn phòng rơi vào sự im lặng lạnh lẽo.
Du Diêu nhìn tôi với ánh mắt trêu chọc, môi mỏng khẽ mở.
"Em nghĩ hay nhỉ."
12.
Ngày hôm đó bị từ chối, tôi quay lưng đi ngay lập tức.
Không chút do dự.
Thậm chí trong vài ngày sau đó, tôi cũng kiềm chế bản thân không bay ra ngoài.
Du Diêu cũng không có phản ứng gì.
Thật kỳ lạ, trước khi thích thầm anh ấy, tôi không hề đa sầu đa cảm như vậy.
Nhưng khi nhận ra Du Diêu có thể nhìn thấy, còn có thể chạm vào linh hồn của mình, tôi như tìm thấy đồng loại.
Tôi muốn chia sẻ mọi thứ trong lòng với anh ấy.
Nhưng anh ấy nói tôi nghĩ hay lắm.
Khiến mấy ngày tiếp theo tôi đều uể oải.
Lại một tiết học tiếng Anh nữa.
Dù sao tôi cũng bị chàng trai mình thích từ chối, mặt mày có chút không thoải mái.
Tôi lề mề leo cầu thang.
Mãi đến khi chuông vào tiết sắp vang lên, tôi mới vào lớp.
Trình Kiều ngồi ở vị trí gần giữa.
Cô ấy điên cuồng ra hiệu cho tôi đi tới.
Rồi để tôi ngồi ở một chỗ ngay trước mặt cô ấy.
"Hết sạch chỗ rồi, hôm nay mọi người tranh chỗ ác liệt quá."
"À, có lẽ là vì cô giáo nói sẽ kiểm tra đấy." Tôi hờ hững nói.
Tôi nằm úp mặt lên bàn, cảm thấy rầu rĩ.
Tôi sợ gặp lại Du Diêu sẽ rất ngại ngùng.
Chiếc bàn phát ra hai tiếng động nhỏ, đốt ngón tay của Du Diêu nhẹ nhàng gõ gõ xuống mặt bàn cạnh tai tôi.
Trong tay anh ấy còn cầm một chai nước.
Có lẽ Du Diêu vừa ra ngoài mua nước ở máy bán hàng tự động.
Chẳng trách bên cạnh tôi lại có một chỗ trống lớn như vậy.
Tôi bướng bỉnh đứng lên.
Anh ấy chầm chậm kéo ghế ngồi xuống.
Tôi quay lại nhìn Trình Khiếu.
Còn cô bạn ngốc nghếch đó chỉ đang nhìn tôi với nụ cười ngờ nghệch.
"Vui không?" Cô ấy hỏi bằng khẩu hình miệng.
Tôi ngoài cười nhưng trong không cười gật đầu.
Vui chứ.
Khi ngồi xuống, tay tôi vô tình chạm vào Du Diêu.
Thời tiết mùa hè nóng nực, anh ấy chỉ mặc một chiếc áo phông đen.
Nhiệt độ nóng bỏng.
Tôi cảm thấy như bị bỏng, đột ngột nghiêng người sang một bên.
Phản ứng quá lớn.
Du Diêu liếc tôi một cái đầy khó hiểu.
Giống như anh ấy đang nói: Có cần phải phản ứng mạnh như vậy vì cơ thể tôi không?
Tôi tức giận trừng mắt nhìn anh ấy, rồi nhanh chóng quay mặt đi.
Hừ!
Trong suốt tiết tiếng Anh sau đó, tôi đều ngoảnh đầu qua một bên.
Dù cổ có hơi mỏi, tôi cũng không nhúc nhích chút nào.
Cho đến khi hết tiết.
Trình Kiều chọt chọt vào bên trái lưng tôi.
Tôi vô thức quay về bên trái.
Sau đó, tôi thấy Du Diêu đang ngửa đầu uống nước.
Đường viền quai hàm của anh ấy rõ ràng, yết hầu lên xuống.
Mặt tôi bỗng đỏ lên, rồi vừa tức vừa xấu hổ quay đi.
“Gì thế?”
Trình Kiều dí điện thoại sát mặt tôi.
Trên đó có thông báo từ Weibo.
Khu du lịch núi Vân Tiềm thành phố A mở cửa, cho phép cắm trại.
13.
Ký túc xá của chúng tôi quyết định đi hưởng ứng sự kiện náo nhiệt này.
Vì vậy, sáng sớm thứ Bảy chúng tôi đã đến chân núi Vân Tiềm.
Có rất nhiều người đến.
Trước đây núi Vân Tiềm là khu thắng cảnh, nhưng các biện pháp an toàn ngày trước chưa tốt, dẫn đến xảy ra nhiều tai nạn.
Hơn nữa, vì là điểm du lịch nổi tiếng, nên môi trường ở đây bị phá hủy khá nghiêm trọng.
Vài năm trước, chính phủ đã thông báo đóng cửa khu du lịch núi Vân Tiềm.
Để phát triển, cũng như để phục hồi cây cối.
Chúng tôi mua gậy leo núi dưới chân núi.
Núi Vân Tiềm có diện tích rất lớn, cũng nhiều chỗ cắm trại.
Khi chúng tôi leo lên núi, đã có rất nhiều người dựng lều sẵn.
14.
Đội trưởng Vương San bảo tôi đi mua lều.
Trình Kiều và Lộ Đình sắp xếp những thứ mà chúng tôi mang theo.
Chỗ chúng tôi chọn hơi xa, leo núi lại rất mệt.
Khi tôi tới quầy bán lều thì mới phát hiện hầu hết lều đã bán hết.
Tôi đi một vòng mới tìm thấy hai quầy nhỏ ở phía xa còn hàng.
"Ông chủ, cái này bao nhiêu tiền?"
Ông chủ là một người đàn ông trung niên chất phác.
"Xin lỗi cô bé nhé, nhưng cậu thanh niên này tới trước rồi."
Ông ấy chỉ cho tôi thấy.
Tôi mới hơi nghiêng người đã thấy bên cạnh có một người cao khoảng mét tám.
Anh ấy mặc quần cargo màu kaki và áo phông màu xanh.
Hôm nay Du Diêu có chút đẹp trai.
Có lẽ vừa rồi chỉ chú ý tới cái lều nên không để ý tới người to lớn như vậy.
Anh ấy nhướng một bên mày.
Rất có phong độ quý ông.
"Em cần mấy cái?"
"Hai cái." Tôi rầu rĩ đáp.
"Vậy ông chủ bán cho cô ấy hai cái này đi, tôi sang bên cạnh mua.”
Lúc này tôi mới nhận ra cách đó năm mét có một quầy hàng nhỏ.
Du Diêu chậm rãi đi về phía đó, tôi nhanh chóng thanh toán cho ông chủ.
Ai ngờ anh ấy bỗng khựng lại.
Hóa ra có một cô bé chạy đến quầy hàng nhỏ đó trước, mua nốt đồ rồi.
Tôi mím môi.
Mặc dù không nên, nhưng tôi cảm thấy đây có vẻ là kết quả anh ấy gây ra vì quá ra dzẻ.
15.
Tôi nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc, đang định chuồn.
Ngón tay lạnh lẽo chạm vào gáy tôi.
Tôi rùng mình.
Là Du Diêu nắm lấy gáy tôi.
Tôi khẽ ho một tiếng.
"Sao thế?"
Cũng tiện tay siết chặt chiếc lều đang cầm.
Anh ấy nhìn động tác cảnh giác của tôi với vẻ không hài lòng.
"Tôi sẽ cướp lều của em hay sao?"
Tôi mỉm cười: "Chỗ tụi em toàn là con gái, cũng không thể chen chúc với anh được."
"Chờ một chút."
Anh ấy không buông tay, tôi giãy giụa hai lần cho có.
"Ông chủ, lát nữa các ông còn bán không?" Giọng Du Diêu bình thản.
"Thực ra không định bán nữa, nhưng đông người thế này chắc phải xuống núi lấy thêm."
"Tôi sẽ trả thêm, một lát nữa ông giữ cho tôi ba cái lều."
"Được rồi."
Tôi nhìn anh ấy thương lượng xong rồi trả tiền.
Ánh mắt Du Diêu dừng lại trên người tôi.
"Xong rồi, vậy em đi trước nhé."
Tôi bôi dầu lên chân, chuẩn bị té đi.
Ai ngờ anh ấy ngáng chân tôi một cái, tôi mất khống chế nghiêng về phía trước.
Du Diêu nhân cơ hội ôm lấy eo tôi kéo lại, ngón tay nhẹ nhàng nhấc lên, móc túi lều qua.
Nhẹ nhàng đặt lên vai mình.
Tôi mở to mắt.
Anh ấy khẽ mỉm cười: “Mong được em giúp đỡ.”
"Thái độ của anh như thế à?"
"Gió lớn thế này, một lát nữa sẽ làm tôi cảm lạnh mất."
"Xin em đó."
Giọng nói hời hợt, hoàn toàn không có chút xấu hổ nào.