1.
Từ nhỏ tôi đã có một khả năng.
Tôi cứ ngủ là linh hồn có thể thoát khỏi cơ thể.
Hình dạng linh hồn là sự kết hợp của phần thân trên nhỏ nhắn và cái đuôi bay bay.
Tổng thể cũng nhỏ bé như búp bê trong máy gắp thú.
Tôi thường dùng khả năng này để làm những chuyện xấu.
2.
Ví dụ như giờ học tiếng Anh này.
Tôi đang ngủ gật ở hàng ghế cuối.
Linh hồn của tôi bay tới trước mặt nam thần Du Diêu.
Có thể làm những điều bình thường không dám làm.
Tôi ngồi trên sách tiếng Anh của anh ấy, ngắm nhìn chàng trai lạnh lùng trước mặt.
Du Diêu cụp mắt xuống, trong mắt không có bất kỳ cảm xúc nào.
Tôi bất ngờ nhìn thẳng vào ánh mắt của anh ấy.
Linh hồn tôi chấn động.
Cứ như thể anh ấy có thể thấy tôi vậy.
Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.
3.
Tôi hơi kích động (ruồi xoa tay).
Tôi từ từ nâng cơ thể lên, áp môi lên bờ môi mỏng của Du Diêu.
Môi anh ấy có màu hồng, lạnh như băng.
Tim tôi đập thình thịch vì xấu hổ.
Tôi nằm trên sách tiếng Anh của anh ấy, che mặt mà lăn lộn.
Du Diêu nhướng mày, khẽ động ngón tay.
Anh ấy không tốn chút sức nào đã giữ chặt… Linh hồn tôi.
Sự xấu hổ trên mặt tôi tan biến.
Chỉ còn lại sự ngạc nhiên.
Sau khi xoay 360 độ theo trục ngón tay thon dài của Du Diêu mà vẫn không kéo được linh hồn của mình ra.
Cuối cùng tôi, Lâm • ngoài vòng pháp luật • Nhan Nhan cũng hiểu.
Tự vả rồi.
4.
Chiếc nhẫn đá đen trên ngón tay trỏ của Du Diêu phát ra ánh sáng kỳ lạ.
Tôi và anh ấy trừng mắt nhìn nhau.
Đuôi mắt anh ấy hơi cong lên khó nhận thấy.
Giáo viên tiếng Anh muốn gọi tên yêu cầu sinh viên đứng dậy trả lời câu hỏi.
Giọng nói trầm bổng của thầy đã gọi tên tôi.
"Lâm Nhan Nhan, em này đứng dậy trả lời nào."
Mắt tôi đỏ lên vì lo lắng, tôi cúi người muốn kéo linh hồn của mình ra.
Nhưng Du Diêu không hề nhúc nhích.
Thậm chí khóe môi anh ấy còn nhếch lên một nụ cười giễu cợt.
Trong khi bạn cùng phòng đã lay tôi suýt nữa chấn thương não.
Tôi chắp tay trước ngực: "Xin cậu hãy thả tôi ra."
Du Diêu chống cằm, nhìn tôi với vẻ hứng thú.
Anh ấy cười nhẹ một tiếng.
"Bạn Lâm Nhan Nhan cúp tiết hả?" Giáo viên tiếng Anh thản nhiên nói.
Cuối cùng thì anh ấy cũng thả tôi ra.
Khi bay trở về, hình như tôi nhìn thấy khẩu hình miệng Du Diêu.
"Chọn B."
5.
Tôi bật dậy ngay lập tức.
Tôi nói lắp bắp: "Chọn… Chọn B ạ."
"Lần sau khi giáo viên gọi hãy đứng dậy ngay nhé em Lâm Nhan Nhan, đừng làm mất thời gian của bạn khác."
Giáo viên tiếng Anh trách móc.
Tôi cười ngượng ngùng: "Xin lỗi thầy, tai em không được tốt lắm."
Một tràng cười rộ lên.
"Được rồi, ngồi xuống đi."
Sau khi ngồi xuống, tôi vẫn thấy sợ hãi vì tình huống vừa rồi.
Trái lại, Du Diêu ở hàng ghế trước không có phản ứng gì.
Anh ấy tựa lưng vào bàn sau, những ngón tay đẹp đẽ đang xoay cây bút.
Không biết tại sao.
Tôi nhìn mái tóc sau gáy Du Diêu vẫn lờ mờ cảm nhận được anh ấy đang vui vẻ.
6。
Du Diêu là sinh viên khoa Kinh tế, còn tôi học khoa Nông nghiệp.
Nếu không phải do nhà trường sắp xếp chúng tôi cùng học chung lớp lớn, có lẽ chúng tôi cũng không gặp được nhau trong ngôi trường rộng lớn này.
Kể từ sau chuyện xảy ra tuần trước, đã lâu rồi tôi không xuất hồn.
Cũng không dám ngủ trong lớp nữa.
Tôi tìm một chỗ ngồi ở giữa, gần phía cuối.
Tiện thể giữ chỗ cho bạn cùng phòng.
Khi Du Diêu và bạn cùng phòng anh ấy bước vào, tôi lập tức dựng sách lên để trốn phía sau.
Tôi niệm thầm trong lòng: đừng thấy mình, đừng thấy mình.
Ai ngờ họ dừng lại một chút, rồi thẳng thừng ngồi ngay hàng ghế trước mặt tôi.
Tấm lưng rộng của Du Diêu tựa vào bàn tôi, phát ra tiếng kêu loạt soạt.
Nặng nghiệp thật.
Bạn cùng phòng của Du Diêu đang trò chuyện với anh ấy.
Hình như đang nói về mối tình mới của mình.
"Ông không biết môi của con gái mềm mi đến mức nào đâu."
Giọng nói không lớn, nhưng tôi chăm chú lắng nghe nên vừa đủ để nghe rõ.
Bạn cùng phòng của Du Diêu còn đang chế giễu anh ấy.
"Chó độc thân như ông chắc hẳn vẫn còn nụ hôn đầu đấy nhỉ."
"Không còn." Giọng nói bình tĩnh và điềm đạm đáp lại.
"Chuyện lúc nào vậy? Không phải ông chưa yêu bao giờ ư?"
"Tuần trước."
Tôi đang uống nước: Phụt…
7.
Nước phun ra bắn ngược hết lên mặt tôi.
Tôi bị câu nói của Du Diêu làm cho ho sặc sụa.
Tôi như thể có thể ho cả phổi ra ấy chứ.
Mà bạn cùng phòng vô tri của tôi còn đang dò dẫm.
Làm tôi muốn tìm giấy ăn cũng không thấy.
Trong lúc tôi đang mò mẫm tìm giấy trong cặp.
Phía trước có một bàn tay trắng trẻo cầm giấy ăn đưa ra trước mặt tôi.
Móng tay tròn trịa, đầu ngón tay còn phớt hồng.
Là Du Diêu.
Tôi chịu đựng nước đầy mặt, lúc này chỉ muốn nằm xuống bàn làm xác chết.
Còn Du Diêu thì chậm rãi nâng mặt tôi lên.
Cùng lúc đó, anh ấy đưa giấy lên mặt tôi.
"Lau đi nhé."
Lúc này Du Diêu ngồi nghiêng, hai chân mở rộng, hai tay đặt hờ trên đùi.
Nụ cười của anh ấy hơi có vẻ trêu chọc.
Bạn cùng phòng của Du Diêu mím môi, như thể sắp không nhịn cười nổi nữa.
Còn bạn cùng phòng của tôi hoàn toàn có thể phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này…
Nhưng cô ấy lại chỉ tay vào mặt tôi, hỏi: "Hôm nay cậu chưa rửa mặt à?"
Ngón tay tôi dừng lại.
Bạn cùng phòng của Du Diêu cười lớn.
Du Diêu ngước nhìn trần nhà, cố gắng kiềm chế nụ cười ở khóe môi đang dâng lên.
8.
Thật ra không nên nhắc đến chuyện hôm đó anh ấy giữ chặt linh hồn của tôi.
Tôi nghĩ chúng tôi nên ngầm hiểu mà không cần nói ra.
Dù sao thì đây cũng được coi là một chuyện siêu nhiên.
Sau khi sự ngạc nhiên qua đi, tôi không còn cảm xúc gì quá kích động.
Bởi vì hồi học mẫu giáo tôi đã từng gặp một cô bé có thể xuất hồn giống mình.
Vì vậy tôi tin chắc rằng, dù đồng loại của tôi trên thế giới này rất hiếm.
Nhưng sớm muộn gì tôi cũng sẽ gặp được một người.
9.
Sau hôm đó, tôi không còn mặt mũi nào để gặp Du Diêu nữa.
Dù cho hôm đó tôi có tát anh ấy một cái cũng không ngại bằng bây giờ.
Không ngờ anh ấy lại thuần khiết như vậy.
Tôi chán đời chăm sóc cây trồng cho bài tập cuối kỳ.
Những cây ngô yếu ớt lung lay trong gió.
Tôi vừa cuốc đất vừa lặng lẽ rơi nước mắt.
Chẳng có chàng trai nào thích bị hôn bất ngờ hết.
Tôi kéo tay Trình Kiều bên cạnh, muốn tìm một ý kiến khác.
"Kiều Kiều, cậu sẽ làm gì nếu có người cưỡng hôn cậu?”
Cô ấy giẫm mạnh chân xuống đất.
"Bà đây sẽ cho thằng đó nếm quy tắc bàn tay phải."
Bạo lực, quá bạo lực.
Du Diêu là một người văn minh.
"Vậy hai người còn có khả năng ở bên nhau không?"
Cô ấy lạnh lùng hừ một tiếng.
"Bà đây chưa đưa thằng đó vào đồn thì gã đã nên cảm ơn trời đất rồi."
***Tôi ngồi xổm xuống, lặng lẽ chỉnh lại cây mầm.
Tôi nhớ mang máng…
Hình như mấy năm trước... Đã ban hành luật bảo vệ bé trai rồi nhỉ?
Trong lúc tôi ngẩn người, xung quanh vang lên những tiếng ồn ào.
"Bắt lấy nó."
"Móa, sao lại trơn vậy ta."
Cùng với tiếng lợn kêu.
Sinh viên khoa Thú y bên cạnh đang hợp sức bắt lợn.
Con lợn đen nhảy lên nhảy xuống giữa đám đông tránh né.
Giống như Thiên Bồng nguyên soái muốn thoát khỏi vòng vây.
Sau đó nó đã thoát được.
Một đám sinh viên mặc áo blouse trắng không thể đuổi kịp nó.
Nó chạy về phía tôi.
Tôi nhìn nó lao như điên về phía mình.
Trong giây phút đó, tôi như bị điểm huyệt.
Trong khoảng thời gian ngưng đọng, chỉ có con lợn và tôi tồn tại.
Dù cho những lời nói lo lắng vang lên bên tai tôi.
"Mau chạy đi Nhan Nhan."
"Nó sắp húc vào cậu rồi.”
Cơ thể tôi cứng đờ, còn con lợn giống như muốn tránh tôi.
Khi thấy nó sắp húc vào cây mầm của mình, linh hồn của người nông dân trong tôi bừng tỉnh.
Tôi ngay lập tức lao lên để bảo vệ cây mầm của mình.
Một cánh tay mạnh mẽ vòng ngang qua eo tôi.
Kéo tôi ra khỏi vùng nguy hiểm.
"Lâm Nhan Nhan, em muốn chết à?" Giọng nói lạnh lùng vang lên.
Là Du Diêu.
10.
Tôi nghi ngờ Du Diêu thích mình.
Sau ngày cứu tôi, anh ấy không nói một lời nào đã bỏ đi.
Dường như toàn thân Du Diêu vẫn bao trùm trong sự tức giận nhẹ.
Tôi nói với Trình Kiều về suy đoán của mình.
"Hơn nữa số lần tớ gặp anh ấy gần đây ngày càng nhiều.”
Trước đây, dù tôi có đi khắp trường cũng không gặp được Du Diêu.
Nhưng số lần tôi gặp anh ấy gần đây rất nhiều.
Ở căng tin, sân thể, thậm chí khi tôi bị lợn húc, Du Diêu cũng có thể xuất hiện kịp thời.
Trình Kiều đặt đồ trong tay xuống.
Cô ấy nắm lấy tay tôi.
Biểu cảm Trình Kiều đầy chân thành: "Nhan Nhan, chúng ta đã thống nhất không mê tín rồi mà, đúng không?"
Nhưng linh hồn tôi không cho phép.