‘Mắc mớ gì anh ta lại cười?’
Cale kìm lại tiếng thở dài trong khi quan sát Alberu, người chỉ mỉm cười mà không đáp lại gì cả, rồi cậu bắt đầu nói.
“Cô Lina.”
“À, vâng?”
Nữ hoàng Litana khẽ giật mình trước khi có thể trả lời. Ánh mắt đang nhìn vào Cale và anh chàng Dark Elf chăm chú của cô ngập tràn sự tò mò khi chứng kiến hai người gọi nhau là ‘em trai’ và ‘anh’.
Tất nhiên là không chỉ có một mình cô cảm thấy như vậy.
Thánh tử Jack, Hilsman, và thậm chí cả Rosalyn cũng đều có cùng thắc mắc, có vẻ như cô là người bối rối nhất trong số họ.
Trước tiên, màu da của Dark Elf đây dường như được pha trộn giữa màu nâu của người dân ở phía nam Đại Ngàn và sắc đen thường thấy của Dark Elf. Cô mong muốn được biết danh tính của người này.
Chẳng những thế, anh ta đã đến cùng với Cale và Tasha, như thế có nghĩa rằng đây sẽ là một người mà họ có thể trông cậy vào trong lần hành động này.
Dẫu vậy, họ sớm nhận thức được bản thân không có thời gian để quan tâm việc đó vào lúc này, nhất là ngay sau khi nghe thấy lời tuyên bố của Cale.
“Cô có thể phổ biến phần còn lại với cô Tasha đây, cô ấy là người đại diện cho các Dark Elf.”
“Chắc chắn rồi, tôi sẽ làm như vậy.”
“Ngài đã quyết định chúng ta sẽ bắt đầu hành động lúc nào chưa?”
Khi nào thì họ mới có thể di chuyển đến khu vực 7?
Litana mỉm cười sau khi câu hỏi được cất lên.
“Là tối nay, chúng tôi dự định sẽ bắt đầu giây phút mà Vương Thái tử Alberu hoàn thành lời tuyên bố của mình.”
Cale thoáng lướt mắt qua Alberu rồi gật đầu.
“Quả là thời điểm tốt để hành động.”
Nó là một thời điểm hoàn hảo để thực hiện việc đó.
Rất nhiều Vương quốc, bao gồm cả Vương quốc Breck, sẽ cùng đứng lại với nhau trong khi Vương quốc Roan thì đứng tại trung tâm để tiết lộ sự trở lại của Hắc thuật và mục tiêu tiêu diệt nó của họ.
Điều đó đương nhiên sẽ châm ngòi cho hỗn loạn tại Đế quốc, và rồi tác động đến lực lượng của Đế quốc ở khu vực 7.
“Vậy thì tạm thời xin hãy tiếp tục bàn luận với cô Tasha, tôi sẽ rời đi trước vì vẫn còn một nơi mà tôi muốn tới.”
“À, tất nhiên rồi.”
Litana gật đầu không chần chừ vì cô ngay lập tức hiểu ra Cale cần phải tới đâu. Cale vừa nói vừa bước ra khỏi lều.
“Choi Han.”
“Vâng, thưa Cale-nim.”
Cale do dự một lát trước khi tiếp tục.
“Anh à, anh cũng đi cùng đi.”
“Chắc chắn rồi, em trai nhỏ.”
‘Ha, khó chịu thật đấy.’
Cale đi ra ngoài cùng với hai người bọn họ.
– Nhân loại, nhân loại! Thật khó để nhận ra Vương Thái tử như thế này! Nhưng tất nhiên, ta nhận ra hắn vì ta vĩ đại và hùng mạnh!
Việc Raon đi cùng cậu cũng là điều hiển nhiên.
Cale quay đầu về phía Choi Han, người đang theo sát sau lưng cậu.
Choi Han nhìn chằm chằm vào Alberu với vẻ mặt kì quặc, sau đó cậu ta lẩm bẩm đầy bối rối.
“Người này có cảm giác vô cùng quen thuộc.”
Một giọng nói cực kì trầm đáp lại.
“Sao nào? Cậu cũng muốn trở thành em trai của ta à?”
Dark Elf với màu da sáng nhàn nhã hỏi lại với nụ cười trên môi. Khiến Choi Han ngay lập tức nhíu mày, sau đó cậu ta lắc đầu nguầy nguậy.
“Thì ra ngài đã ngụy trang, thưa điện hạ.”
Cậu tỏ ra cung kính.
‘Cậu ta khá là thông minh đấy.’
Alberu không thể che giấu sự thích thú của mình đối với Choi Han, người luôn luôn theo sau Cale. Dẫu cho có bị lu mờ bởi Cale đi chăng nữa, Alberu vẫn nghĩ rằng Choi Han mạnh hơn Cale và cũng không kém phần thông minh.
‘Mặc dù cậu ta vẫn nghĩ rằng ta dùng vẻ bề ngoài này để ngụy trang.’
Làm thế nào mà Choi Han có thể biết được vẻ bề ngoài bình thường của Alberu mới thật sự là lớp ngụy trang, thứ mà ngay cả một pháp sư tài năng như Rosalyn cũng chưa bao giờ tỏ ra nghi ngờ?
Trên thực tế, chỉ riêng việc Choi Han có thể nhận ra đó là anh và suy đoán rằng đây là ngụy trang đã rất ấn tượng rồi.
‘Đồng thời, nó còn khiến cho tên khốn này trở nên tuyệt vời hơn nữa.’
Alberu mỉm cười lần nữa khi anh hướng mắt về phía Cale, người đã nhận ra sự thật ngay từ lần gặp mặt đầu tiên.
Trong khi đó, Cale thì đang nhìn Alberu với biểu cảm như muốn nói rằng, ‘Ngài có muốn bí mật của mình bị tiết lộ lúc bản thân đang loanh quanh khắp nơi như một tên ngốc thế này không?’
Alberu chỉ nhún vai trước cái nhìn ấy của Cale. Anh thản nhiên bước đến chỗ Choi Han và đặt tay lên vai cậu, sau đó anh hỏi.
“Ta trông cũng rất đẹp trai ngay cả khi ở trong bộ dạng này, đúng chứ?”
“Ây da.
Đúng là một mớ hỗn độn mà.’
Cale chỉ đảo mắt sang chỗ khác và bắt đầu nói.
“Dẫn đường đi.”
“Vâng, Cale-nim.”
Xìiiiiiiiiiiii.
Choi Han lùi khỏi Alberu và bắt đầu di chuyển. Cale quay qua nhìn Alberu với vẻ mặt vô cảm trong lúc anh vẫn còn ngạc nhiên quan sát hai người họ.
“Anh, anh cũng nên đi đi chứ?”
Nghe có vẻ như cậu đang rất bực bội.
Alberu thầm cười Cale, anh không tài nào đoán được cậu là thật sự nghiêm túc hay chỉ đang cố tỏ vẻ như thế thôi, rồi anh mau chóng bước đến chỗ họ.
“Ngài đến đây để làm gì vậy?”
Alberu phản hồi lại câu hỏi của Cale.
“Ta nghĩ rằng cũng đã đến lúc mình nên tự trải nghiệm nó rồi.”
“Trải nghiệm cái gì cơ?”
Alberu hướng mắt lên bầu trời, anh có thể thấy ở cách đó một khoảng xa có thứ gì đó đang đứng phía trên rừng cây.
Là lũ Golem.
Anh sẽ không thể biết được bất cứ điều gì nếu tiếp xúc mỗi một thiết bị ghi hình.
Aura của những người trên chiến trường, sức mạnh và sự gian ác của kẻ thù… Anh không thể biết được tất cả những thứ đó chỉ qua những đoạn ghi hình. Anh nên tận mắt chứng kiến chúng mới phải.
Alberu có thể cảm nhận được bầu không khí xung quanh mình.
Anh cảm nhận được sự hồi hộp đến nghẹt thở cũng như sự khẩn trương trong trái tim của các chiến binh và những binh lính.
Alberu mỉm cười trước khi đáp lại.
“Đừng lo, ta sẽ quay về trước khi đêm xuống.”
Dù sao thì anh cũng sẽ không còn thời gian để đến đây dẫu cho có muốn đi nữa, bắt đầu từ tối nay.
***
Cale bước chân vào một cái lều.
Bên ngoài của chiếc lều được bao bọc bởi phép thuật của Rosalyn để không ai có thể tự ý ra vào mà không có sự cho phép.
Đó là không gian được tạo ra để giam giữ duy nhất một người.
Cale bước đến chỗ của nhân vật đó.
Chỉ có mỗi ngọn đèn thắp sáng căn lều sau khi bạt lều được lật xuống, không để cho bất kì tia sáng nào có cơ hội lọt vào trong.
“Ta chưa từng nghĩ sẽ gặp bà trong hoàn cảnh như thế này đâu, Phó Tháp Chủ.”
Cale ngồi xuống đối diện với người bị trói kia.
“Ưm, ưmm!”
Phó Tháp chủ vặn vẹo chân tay bị trói của bà ta và cố gắng hét lên qua cái miệng đang bị bịt kín, vậy nhưng bà lại không thốt nên được gì cả.
Cale chỉ lặng lẽ quan sát Phó Tháp Chủ Metelona.
Cậu tập trung vào đôi mắt của bà ta.
Metelona ngừng giãy giụa khi cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Cale vào mắt của mình.
Cộp. Cộp.
Cale bắt đầu nhịp tay vào tay vịn của chiếc ghế.
Metelona cau mày và đưa mắt lên nhìn Choi Han, người đang đứng phía sau Cale.
‘AAAAAAA!’
Tiếng hét của Adin vang lên trong tâm trí bà ta, cảnh tượng máu bắn ra từ lồng ngực hắn ta trước khi người đàn ông này quay lại và lao về phía bà với cơ thể bấy giờ bê bết máu của Adin hiện lên trước mắt, và nó khiến Metelona nghẹt thở.
Choi Han chính là người đã thực hiện tất cả những điều đó.
Bà ta né tránh ánh mắt vô cảm của Choi Han và quay đầu sang hướng khác. Bà trông thấy có một Dark Elf đang đứng đó.
Metelona cắn chặt môi.
‘Ta sẽ không khai ra bất cứ điều gì đâu.’
Bà ta đã quyết định như vậy. Vào khoảnh khắc đó.
“Bà đã nhìn mọi người đủ rồi chứ?”
Bà ta nghe thấy một giọng cười khúc khích. Metelona quay đầu lại chỉ để thấy Cale đang mỉm cười với bà ta.
Cale nghĩ rằng đó là một lựa chọn đúng đắn khi để Choi Han và Rosalyn di chuyển đến Đại Ngàn trước cùng với Metelona.
Nếu bà ta bị bỏ lại tại Vương quốc Whipper, thì những người đứng đầu của các Vương quốc tương ứng đang tụ tập tại đó sẽ muốn gặp bà ta khiến Cale khó mà kiếm được thì giờ để đối phó với bà.
Đấy là do cậu không dư dả thời gian để tham gia các trò cạnh tranh chính trị nhằm quyết định người sẽ là người được tiếp chuyện với bà ta trước.
“Metelona, bà nghĩ ta nên hỏi bà những gì đây? Hửm?”
Metelona đã sẵn sàng ngậm chặt miệng lại, kể cả khi nó đồng nghĩa với việc là bà đang đánh cược cả mạng sống của mình.
Cộp. Cộp.
Cale ngừng gõ lên tay ghế và mở lời trước.
“Metelona, bà sẽ chết đấy.”
Phó Tháp Chủ rùng mình còn cơ thể bà thì dần dần run lên, nhưng bà ta vẫn quyết không hé răng nửa lời.
Bà đã sẵn sàng đón nhận cái chết.
Thế nhưng, bà cảm thấy có điểm gì đó kì lạ.
Cậu ta quá đỗi bình tĩnh.
Bên đối lập dường như không muốn thẩm vấn bà ta.
Phong thái của Cale Henituse quá bình thản cho việc đó.
Cậu vẫn tiếp tục nói một cách thản nhiên.
“Đó là bởi vì bà vô dụng.”
‘Sao cơ?’
Phó Tháp Chủ. Cale đang nói rằng người thứ hai trong hàng lãnh đạo Tháp Chuông của nhà giả kim, một trong năm nhân vật có vai trò quyền lực nhất của Đế quốc, là một người vô dụng.
Cale có thể nghe thấy giọng nói của Raon trong đầu mình giây phút tâm trí của Metelona trở nên hỗn loạn.
– Ông ấy đang đến.
Cale đã chờ đợi khoảnh khắc này.
– Cụ ông của chúng ta đang đến đây!
Pháttt.
Một luồng ánh sáng trắng vàng chiếu rọi không khí tại một vị trí trống trải trong căn lều tối. Ánh sáng ấy sớm biến mất và hình bóng một ai đó xuất hiện.
Eruhaben.
Con Rồng lớn tuổi nhất ở cả hai lục địa Đông và Tây. Và đôi mắt vàng trắng của Rồng khẽ cau lại khi ông nhìn sang Cale. Ông bước ngang qua Choi Han và Alberu mà tiến thẳng tới chỗ của Phó Tháp Chủ thuộc Tháp Chuông.
“Ưm! Ưmm, ưmm!”
Cơ thể của Metelona đang run rẩy.
Đôi mắt bà ta chứa đầy sự kinh hãi, nhiều đến nỗi bà ta không biết bản thân phản ứng như thế nào.
‘Là Rồng cổ đại Eruhaben! Con Rồng đó và Cale Henituse…!’
Đấy là một sự kết hợp mà bà ta chưa từng ngờ tới.
Đồng thời, bà ta còn cảm thấy sợ hãi. Bụi vàng kim lơ lửng xung quanh Eruhaben. Một luồng aura mạnh mẽ toát ra từ con Rồng trong khi những hạt bụi thì càng trở nên chói lóa hơn bao giờ hết.
Nhưng nó không phải là Long Áp.
Chỉ là do ông đang tức giận mà thôi.
“Eruhaben-nim.”
Tuy nhiên, có ai đó đã phá vỡ cơn thịnh nộ của ông một cách lặng lẽ.
Cale nhìn Rồng cổ đại và thản nhiên hỏi như cậu vẫn thường làm.
“Người đó là ai?”
Là ai cho phải.
Eruhaben đã nghe tin về Tháp Chủ từ Raon.
Cale đặt nghi vấn với Rồng cổ đại khôn ngoan đã tồn tại hơn một ngàn năm.
Tháp Chủ là ai?
Ông nghĩ hắn là loại sinh vật nào?
Eruhaben chậm rãi nhắm mắt lại, sau đó lại mở chúng ra.
Golem.
Hắc thuật.
Cả tên Honte do Tháp Chủ điều khiển.
Ngoài ra, một người dường như có hiểu biết về sự diệt vong của các Chiêu hồn sư.
Cuối cùng, ai đó thành thạo hắc thuật đến cấp độ ma thuật của Raon.
Ông thốt lên.
“Hắc pháp sư.”
Nhưng ông vẫn chưa nói xong.
“Và có lẽ là một kẻ đã trốn tránh cái chết.”
Một kẻ đã thành công thoát khỏi lưỡi hái của tử thần hoặc đã đi ngược lại quy luật của cái chết và lựa chọn một con đường khác.
“Lich.”
Một chủng loài đã vứt bỏ cơ thể phàm tục của chúng và cất giữ linh hồn của mình trong một quả cầu gọi là Mạch sống và tiếp tục tồn tại dưới hình hài một bộ xương.
Trừ phi cái mạch sống ấy bị phá vỡ, chúng có thể sống mãi mãi.
“Ta nói đúng chứ?”
Eruhaben nhìn về phía Metelona mà hỏi. Tuy vậy, nhưng biểu hiện của ông lại nói rằng bản thân không cần có lời hồi đáp. Vì sao?
Ông không biết tên hàm Sao Trắng này mạnh đến mức nào. Thế nhưng, việc hắn có một Lich làm thuộc hạ dưới trướng của mình khá là hợp lý.
Hàm Sao Trắng cần một người mạnh mẽ như Lich làm thuộc hạ.
“Đó là cách duy nhất có thể giúp hắn ta giết được Rồng.”
Không chỉ một con, mà rất nhiều là đằng khác.
Eruhaben bắt đầu nhíu mày. Vị Phó Tháp Chủ dường như không có can đảm để chạm mắt với ông. Eruhaben quay sang nói chuyện với Cale sau đó.
“Ta cũng sẽ tham gia vào lần hành động này.”
Ông có thể thấy Cale đang giật mình, nhưng ông không có ý định thay đổi quyết định của bản thân chút nào.
Những sinh vật đi ngược lại với quy luật tự nhiên vẫn không ngừng xuất hiện.
Một Kẻ Diệt Rồng giả mạo, một Chimera lai Rồng, lũ Golem.
Vấn đề nằm ở việc phần lớn những sinh vật này đều là kết quả từ sự đau đớn và thống khổ vô cùng cực. Làm sao mà ông có thể nhắm mắt làm ngơ được?
‘Dù sao thì ta cũng không còn nhiều thời gian để sống, cũng nên giải quyết triệt để tất cả những thứ này, ta sẽ xem như đây là lần ra tay cuối cùng.’
Eruhaben bắt đầu nghĩ tới Raon hiện đang tàng hình, Cale, những đứa trẻ khác, cũng như Olienne, người bạn đã qua đời của ông, và đưa ra quyết định.
‘Ngay cả khi ta chết…
Chẳng phải ta nên chết sau khi biến thế giới này thành một nơi tốt đẹp hơn sao?
Dẫu sao thì ta cũng là ông Rồng của chúng.’
Ông cần phải làm được điều đó, ít nhất là như vậy, khi đã mang danh phận là ông của đứa trẻ thô lỗ này. Ông vẫn tiếp tục nói, không cho Cale cơ hội được mở miệng.
“Tất nhiên, ta không muốn phải xuất đầu lộ diện. Là một tay các ngươi đã thực hiện tất cả mọi thứ từ đầu cho đến hiện tại, vậy nên sự kiện này sẽ được ghi vào lịch sử loài người của các ngươi. Hiểu chứ?”
Cale không biết phải đối mặt với biểu hiện nghiêm túc của Eruhaben như thế nào. Nó là điều không thể tránh khỏi.
‘Thật tuyệt.’
Dù sao thì Cale cũng đã lên kế hoạch nhờ vả Eruhaben, cho nên quả là một điều tuyệt vời làm sao khi Eruhaben chủ động đề nghị giúp đỡ trước.
Rồi Eruhaben lên tiếng trong tâm trí Cale để đảm bảo không ai khác có thể nghe thấy.
– Nhưng ta không có khả năng thanh tẩy được những vật phẩm đã nhiễm Hắc thuật đâu. Hãy nhớ lấy.’
‘Vâng, thưa ngài, tôi đã rõ rồi.
Tất cả những gì ngài phải làm là dùng ma thuật để bổ đôi Tháp Chuông hoặc dùng thuộc tính quyền năng đó của ngài mà biến nó thành cát bụi là được.’
Cale đã phải đấu tranh để không nói ra thành lời những suy nghĩ đó, cậu chỉ gật đầu cho câu trả lời.
Eruhaben cảm thấy cay đắng sau trông thấy tên khốn nhợt nhạt này chỉ gật đầu và mỉm cười sau khi nghe ông nói rằng không thể thanh tẩy được Hắc thuật.
Rồng rất mạnh, nhưng chúng không phải toàn năng.
Đó đã là một phần của quy luật tự nhiên.
Không một thứ gì trên thế giới này là toàn năng.
Eruhaben thấy Cale vỗ tay một cái trong khi ông đang suy ngẫm về những quy luật tự nhiên một lần nữa đồng thời xác định mục tiêu cho phần đời còn lại của mình.
“Được rồi, kết thúc ở đây thôi.”
‘Hửm?’
Eruhaben nhìn về hướng Phó Tháp Chủ với vẻ mặt bối rối.
“Ngươi không định thẩm vấn bà ta sao?”
“Tại sao tôi phải làm vậy? Nó không cần thiết.”
“… Ngươi không cần?”
Cale gật đầu.
“Hoàn toàn không. Chúng ta gần như đã tìm ra danh tính của Tháp Chủ. Bây giờ việc ta cần làm chỉ là tiêu hủy Tháp Chuông và gia đình Hoàng gia theo đúng kế hoạch. Tại sao tôi phải lãng phí thời gian của mình với vị Phó Tháp Chủ này chứ? Dù sao thì bà ta cũng đã quyết định chôn mình cũng những bí mật kia.”
‘Có gì đó không đúng.’
Cale mà Eruhaben biết sẽ không buông bỏ dễ dàng như vậy.
“Ừm.”
Cale đưa mắt sang nhìn Metelona với một ánh mắt trầm ngâm. Metelona mới đúng là người đang lo sợ nhất ngay lúc này.
‘Ta sẽ chết như thế này sao? Chỉ thế thôi ư?’
Bà ta vẫn nhận thấy tình huống này có phần kỳ quặc mặc dù bà đã sẵn sàng đối mặt với cái chết. Đột nhiên có một luồng sóng lạnh chạy dọc lưng bà.
‘Hở?
Cái gì thế này?’
Một sức mạnh vô hình bắt đầu đàn áp bà ta dần. Nó chính là thứ khiến bà ta cảm thấy ớn lạnh.
Nó khác so với một con Rồng.
Nó khác với thứ mà bà ta cảm nhận khi đối diện với sự tức giận của một con Rồng.
Đây là một thế lực sâu thẳm và bền bỉ hơn thế nữa. Nó cũng mang trong mình cả một hào quang của sự thống trị.
Nó mang lại cảm giác tựa như Long Áp.
Bà nghe thấy một giọng nói trong lúc cả cơ thể bà ta dần đông cứng lại trước thứ hào quang lạ.
“Ta nên cho bà nếm trải cái chết đau đớn nào đây?”
‘Gì cơ?’
Đó là giọng nói của Cale.
Bà ta có thể thấy được ánh mắt lạnh lùng nhưng bình tĩnh của cậu.
Khóe môi của cậu đang dần cong lên, cậu ta trông hệt một người vô cảm.
Cậu trông giống như Hoàng Tử Adin vậy.
Metelona đột nhiên cảm thấy nghẹt thở khoảnh khắc khóe môi của Cale cong lên hoàn toàn.
“Hơ!”
‘Không có bàn tay nào.
Chẳng có bàn tay nào đang bóp cổ ta cả.’
Ấy vậy mà, bà ta không tài nào hô hấp bình thường được, cứ như có một thứ gì đó đang muốn bóp nghẹt bà ta vậy. Sự đàn áp ấy, tất nhiên là đến từ Cale Henituse.
“A, A-”
Cơ thể của Phó Tháp Chủ run lẩy bẩy và bà ta bắt đầu rên rỉ. Bà ta phải vừa cuộn tròn mình lại vừa rên rỉ mới có thể thở mà níu kéo sự sống.
Áp lực và cái aura này.
Long Áp. Nó giống với Long Áp, nhưng lại là thứ khác nữa.
‘Sức mạnh này là gì chứ?
Hắn ta có thật là con người không vậy?’
Đây là một người sở hữu nhiều sức mạnh cổ đại. Chẳng những thế, cậu ta còn có một luồng aura tương đương với sức mạnh của Long Áp.
Đôi đồng tử của Metelona rung lên bần bật khi bà ta cố giương mắt nhìn Cale.
Hào quang Thống trị.
Cale đã kích hoạt nó ở mức cao nhất, cậu tập trung ánh nhìn về phía một mình Phó Tháp Chủ. Metelona có cảm giác như bà ta đang đứng trước một cơn sóng thần khổng lồ.
Sau đó bà lại nghe thấy giọng nói của Cale vang lên thêm một lần nữa.
“Không, không. Metelona, ta nghe nói Hắc pháp sư ghét sự đau đớn lắm nhỉ?”
Đó là sự thật.
Họ đã phải đối mặt với nỗi đau tột cùng từ tử mana để có thể trở thành Hắc pháp sư. Điều đó khủng khiếp vô cùng.
“Ta có nên tìm cách để bà được nếm trải một nỗi đau, tương tự như cái mà bà đã từng trải qua trong quá khứ bởi tử mana, để bà có một cái chết thật đau đớn không?”
Đồng tử của Phó Tháp Chủ vẫn run rẩy không ngừng.
Chúng ngày càng rung lên một cách cuồng loạn hơn. Đôi mắt của bà ta, giờ đây đã trở nên đỏ ngầu dưới áp lực ngột ngạt, đang vẩn vơ quanh không khí.
Không giống với pháp sư, Hắc pháp sư có thể đạt đến trình độ cấp trung của Hắc thuật một khi họ hấp thụ hết tất thảy tử mana.
Và rồi họ sẽ không cảm thấy bất kỳ nỗi đau nào ngay cả khi họ chết.
Vì thế nên Metelona luôn sẵn sàng đón nhận cái chết.
Bà ta biết trước rằng bản thân sẽ không bị giày vò chút nào.
Tất nhiên, vẫn có một cái giá phải trả đi khi đi kèm với việc đó, nhưng ít nhất cái chết sẽ không đau đớn.
‘… Nhưng hắn nói là muốn cho ta trải nghiệm lại nỗi đau khủng khiếp do tử mana đó một lần nữa?’
Lúc trước bà ta đã nghĩ rằng Cale Henituse là một người tốt và là một anh hùng quả cảm.
Thế mà, những câu nói thốt ra từ miệng cậu lại không tốt lành chút nào. Cách nói chuyện của cậu ta lúc bấy giờ giống hệt Adin.
Cậu ta nói chuyện với một phong thái nhàn hạ trong khi mỉm cười. Cậu đã tận dụng lý trí hiệu quả nhằm dồn kẻ thù vào đường cùng.
Sau đó bà ta chợt nhớ lại cảnh tượng mà Cale đã tự tay túm lấy cổ Adin. Đồng thời Cale cũng chính là người đã tấn công Honte.
“Hay ta nên nhờ Thánh tử của Thần Mặt trời sử dụng Thánh lực của cậu ấy? Hửm? Có lẽ bà sẽ được cảm nhận sự đau đớn ấy sau một thời gian dài đấy, bà có đồng tình không?”
Bà ta đã nhận ra điều gì đó trong khoảnh khắc ấy.
Không, vị Phó Tháp Chủ, người không thể suy nghĩ thấu đáo vì áp lực quá sức chịu đựng, đã mắc sai lầm. Nó khiến bà ta tin vào tất cả những gì mà cậu nói.
“Phó Tháp Chủ.”
‘Ta hiểu rồi.
Người này…
Cale Henituse, hắn..’
“Ta muốn giết bà, nhưng không biết phải làm thế nào cho phải.”
‘Hắn không cần đến ta vì hắn đã có ý định giết ta từ ban đầu rồi.’
Khuôn mặt và cơ thể của Phó Tháp Chủ ướt đẫm mồ hôi. Toàn thân bà ta đang run rẩy. Bà tưởng tượng khung cảnh bản thân phải hứng chịu chịu đau đớn cho đến lúc chết. Trước mắt bà ta là Cale đang nói với vẻ mặt không đổi.
“Được rồi, hãy lên tiếng nếu bà muốn chết một cách yên bình.”
Cale cúi người xuống trước mặt Metelona và chạm mắt với bà ta.
Cậu không cần đến Metelona.
Không đời nào lại như vậy cả. Cậu rất cần bà ta là đằng khác.
Bởi vì bà ta có những thông tin mà cậu có thể sử dụng.
Đó là lý do khiến Cale phải giả vờ làm Adin và sử dụng Hào quang Thống trị.
Làm thế nào mà cậu có thể lay động được Phó Tháp Chủ, người đóng vai trò cốt lõi trong hành động giết hại cả nghìn người chỉ để tạo nên sự tuyệt vọng cùng cực và lũ Golem?
Có một điều mà cậu muốn hỏi.
Cậu chỉ tò mò về duy nhất một việc.
Cale không cách nào ghép được các mảnh ghép lại thành một bức tranh hoàn chỉnh ngay cả khi cậu đã cố gắng nghĩ về nó rất nhiều lần.
Hắc thuật.
Lý do vì sao sự tồn tại của nó cần phải được giấu kín-
“Tại sao bà lại ngụy trang nó thành thuật giả kim và ẩn mình bên trong Đế quốc?”
Tại sao chúng lại đặt mình vào vị trí trung tâm của lục địa phía Tây?
Chúng đang nhắm tới thứ gì?
Nguyên nhân là do đâu?
Liệu có phải chúng đang muốn nuốt chửng Đế quốc không?
Nếu quả thật là vậy thì, tại sao chúng lại giữ cho Adin sống?
“Phó Tháp Chủ à.”
Phó Tháp Chủ rùng mình và vô thức mở miệng.
Miếng vải bịt lấy miệng của bà ta rơi xuống cùng lúc đó.
Bộp.
Bà ta đã thốt ra một điều vào khoảnh khắc miếng vải vừa rời khỏi tay Cale và rơi xuống mặt đất.
“T, thá-”
‘Thá?
Phó Tháp Chủ khẩn trương nói tiếp trong khi Cale nhìn chằm chằm vào bà ta.
“Thánh vật-”
‘A.’
Cale hiểu ra ngay tức khắc.
Thánh vật.
Vật phẩm của một vị thần.
Phó Tháp Chủ hiện đang bị áp chế bởi Hào quang Thống trị, Metelona cảm thấy nỗi sợ hãi dâng trào khi bà tiếp tục. Bà ta không muốn nhận lấy một cái chết đau đớn. Thậm chí bà còn ghét tử mana hơn thế nữa.
Bà ta đã phải trải qua nỗi đau đấy một lần rồi.
‘AAAAAAAA!’
‘Khặc, khục khục khục!’
Bà ta từng chứng kiến nhiều nô lệ chết trong cuộc thí nghiệm do bị đầu độc bởi tử mana.
Bà ta không muốn chết giống như những tên nô lệ thí nghiệm đó. Không lý nào bà lại phải chịu chết như thế.
Vậy nên bà ta khẩn trương thêm vào.
“C, chúng tôi cần tìm Thánh vật của Thần Mặt trời. Đ, đó là động cơ đưa chúng tôi tới Đế quố-”
‘Ồ.’
Cale để lộ ra tiếng thở gấp.
Anh nghĩ về chiếc túi không gian bên túi áo trong của mình.
‘Nếu là Thánh vật của Thần Mặt trời…
Thì mình đã nắm sẵn nó trong tay rồi.’
Cale hoàn toàn quên mất rằng mình đang đe dọa ai đó và bất giác mỉm cười trước manh mối mới vừa được tiết lộ này.
Thế nhưng trong mắt Phó Tháp Chủ thì nụ cười đó không khác một con quỷ là bao.