06
Những dấu chân này lớn hơn dấu chân tôi một chút, rõ ràng đây là dấu chân của con trai.
Là Cố Liên.
Hắn vẫn luôn ở trong phòng tôi, không đi đâu cả.
Tôi gần như sắp khóc.
Hóa ra những việc tôi khổ tâm làm đêm qua tất cả đều vô ích.
Đúng là tiêu tiền cho đàn ông chỉ khiến cả đời xui xẻo.
Khiến tôi cảm thấy khủng bố nhất là, bột mì trên mặt đất liên tục hiện lên những dấu chân.
Hơn nữa hướng đi của nó, chính là tôi.
Tôi sợ tới mức hai chân mềm nhũn.
Dấu chân cuối cùng dừng lại trước mặt tôi.
Vị trí các đầu ngón chân chỉ các chân tôi chưa đến vài milimet, gần như chạm vào chân tôi.
Nhưng trước mặt lại chẳng có gì cả.
Chóp mũi tôi toát mồ hôi lạnh.
Lúc này, từ trong điện thoại truyền ra tiếng hét lớn của mẹ tôi.
“Mau ném gạo nếp về phía anh ta!”
Dưới tình thế cấp bách, tôi nắm một nắm gạo nếp rồi ném về phía anh ta.
Dấu chân biến mất.
Tôi gần như sức ngồi khụy xuống đất.
“An An, bây giờ con lập tức đi đến tiệm người giấy rồi đặt một người giấy phỏng theo hình dáng của người đàn ông kia, nhớ phải đốt nó vào lúc 12 giờ đêm để anh ta không thể quấy rầy con nữa.” Mẹ tôi dồn dập nói.
Tôi lập tức vội đồng ý.
Cũng may tôi xuất thân là một nhà thiết kế chuyên nghiệp, dựa vào trí nhớ của mình rồi vẽ lại hình dáng của Cố Liên.
Chưa kể Cố Liên còn rất đẹp trai, tất cả đều dựa trên quan điểm thẩm mỹ của tôi.
Tôi cầm giấy, rồi chạy nhanh đến tiệm đồ mai táng gần đây.
Tôi vừa mới đến cửa tiểu khu, đột nhiên một chậu hoa từ trên trời rơi xuống trước mặt tôi.
Tôi sợ tới mức đứng chết trân tại chỗ.
Tôi chỉ cần tiến thêm vài bước nữa thôi, chỉ sợ chậu hoa này đã đập bể đầu tôi rồi.
Tôi tức giận ngẩng đầu, liền cảm thấy máu toàn thân như đông cứng lại ngay lập tức.
Trên lan can tầng ba, một đôi tay trắng bệch buông xuống.
Đôi tay kia đang cầm một chậu hoa.
Nhưng tôi lại không thấy người đâu.
Giống như có ai đó đang ngồi xổm dưới lan và vươn đôi tay ra vậy.
Nhưng đôi tay dài quá, rõ ràng không phải chiều dài tay của người bình thường.
Tôi toát mồ hôi lạnh.
Cố Liên, anh ta thực sự muốn mạng của tôi.
Tôi không dám chậm trễ, liền vội vã chạy về phía tiệm mai táng.
Nhưng điều khiến tôi buồn bực chính là tiệm mai táng hôm nay đúng lúc lại đóng cửa.
Ngoài chỗ này ra, tiệm mai táng gần nhất cũng phải cách 5km nên phải bắt xe đi.
Cũng may trên đường có rất nhiều taxi, cách đó không xa đang có một chiếc, nên tôi liền vội vẫy lại.
Chiếc taxi rõ ràng đã giảm tốc độ về phía tôi, nhưng ngay khi nhìn thấy tôi nó lại không dừng nữa.
Tôi liên tiếp gọi mấy xe taxi, nhưng tất cả đều vậy.
Cuối cùng, lúc chiếc xe taxi khác đang phớt lờ tôi, tôi liền lao lên phía trước.
Tài xế taxi hạ cửa kính xuống, chửi: “Có bệnh à? Không muốn sống nữa à?”
“Tôi đã vẫy anh mấy lần, sao các anh không dừng lại hả?” Tôi cũng tức giận nói.
“Không phải chứ, các người đùa tôi đấy à? Bạn trai cô đứng cạnh xua tay bảo không cần dùng xe nữa mà.”
Tôi liền cảm thấy ớn lạnh sau lưng.